Bước vào đại sảnh của căn biệt thự. Mọi thứ thật khác xa so với những gì tôi đã tưởng tượng
Vẻ đẹp nơi đây thật xa hoa, nhưng không khí nơi đây thật chật hẹp và ô uế.
Cái thối nát ở đây chính là những con ngưòi trong tầng lớp thượng lưu. Họ giao tiếp với nhau bằng gia thế, làm bạn với nhau bằng đồng tiền. Xung quanh họ phát ra mùi giả tạo.
Nhưng tôi không thể không khẳng định, chính mối quan hệ này đã tạo nên 1 liên kết bền vững trong xã hội. Con người là vậy đó.
...
Thực tại.
Chúng tôi đi vào trong trung tâm bữa tiệc. Khải Minh thấy có điện thoại. Liền ra hiệu cho tôi đứng chờ rồi chạy đi.
Một mình chơ trọi giữa chốn đông người. Tôi có cảm giác xung quanh thật đáng sợ. Không biết giờ này An Yên đang ở đâu.
Lùi dần lùi dần. Nguời chen chúc nhau qua lại. Sau một hồi tôi bị đẩy đến cạnh bàn ăn lớn. Trên đó gồm vô số những món bắt mắt cùng một số lại đồ uống . Trong đó có các loại rượi cao cấp.
Bên cạnhnh tôi có một cậu bạn béo ú, trên tay cậu ta cầm một khay thức ăn rồi nhai chúng một cách ngon lành.
Tôi nuốt nước bọt. Vẻ mặt thèm khát nhìn Béo Ú. Muốn ăn cũng đc thôi, nhưng tôi không muốn bị người đời soi mói, chúng thật khó chịu.
Béo Ú có cảm giác ai đó nhìn mình. Cậu ta hướng mắt nhìn lên. Tôi quay đi.
" Nè ăn đi " Cậu ta giơ một cái đùi gà phía trước
Tôi ngại ngùng vẩy tay
" Cảm ơn, không cần đâu " Thâm tâm thì như vậy nhưng bụng tôi không nghe lời. Chúng sôi ục ục lên. Trời ơi mất mặt quá đi mất.
" Ăn đi " Béo Ú không quan tâm vẻ mặt bi thương của ai đó. Nhét miếng đùi gà vào tay tôi rồi khệ lệ bê đồ ăn đi.
Bóng cậu ta xa khuất. Tôi sẵn sàng vứt bỏ cái nhân cách bấy lâu nay. Cầm khay đồ đầy ắp, chui xuống một góc tối rồi ngấu nghiến ăn. Giờ ai có nói gì cũng kệ. Cuộc sống không phải là việc làm hài lòng tất cả mọi thứ.
Nhưng tại hôm nay tôi đen đủi hay vốn dĩ số tôi đã đen đủi. Chui xuống góc tối rồi mà vẫn bị phát hiện. Còn ai nữa là chàng hội trưởng tôi đã đắc tội lúc sáng.
Mang theo âm khí nặng nề cậu ta tiến đến chỗ tôi. Đứng khoanh tay với vẻ mặt không mấy tươi cười.
" Tôi không nghĩ là những nguời như cô có thể chui súc góc nhà mà ăn vụng "
Ngôn từ khó nghe. Đến giờ này tôi cũng không thể hiểu tại sao tôi có thể va vào cậu ta nữa. Trái đất này tròn thật đó.
Phía bên này, Đỗ Lam Phong cũng có suy nghĩ tương tự.
' Tại sao đi đến đâu cũng gặp cô ta thế không biết. Với lại mọi chuyện đã xảy ra, mình vẫn có thể hành động với cô ta như một con nngười bình thường. Chết tiệt '
...
Hai ánh mắt giao nhau nảy lửa. Tôi biết mình không thể chống lại 1 tên cư lì như hội trưởng. Bèn lấy kế sách mà bỏ chạy lấy nguời
" Í dô. Cái gì đằng sau kia " Tôi chỉ tay về phía sau lưng Đỗ Lam Phong.
Mưu kế thành công. Cậu ta quay đầu lại. Tôi nhân cơ hội chạy đi.
Nào đâu...
Do đi giày cai gót không hợp chân cộng với việc ngồi quá lâu. Mới đứng lên tôi ngã xuống
Khổ một điều tôi ngã nguời về phía Đỗ Lam Phong. Cả hai nằm bẹt dưới đất
Tuy chưa đến mức môi chạm môi nhưng tư thế này rất không đẹp mắt.
Phía bên kia Khải Minh đi vào. Bên trên có An Yên đang đứng. Gần đó có chàng bác sĩ trẻ tuổi quan sát
Ma trận này thật phức tạp
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .