Phá Phá Đạo Quan Hôm Nay Cũng Chưa Có Phá Sản


“Độc lập, tự do, hạnh phúc, dân chủ, công bằng, văn minh, ……” Giản Lạc Thư nhắm mắt lại lẩm bẩm, chờ lấy hết can đảm lại mở to mắt cái gương mặt tái nhợt vẫn như cũ treo ở bên cửa sổ, thấy nàng nhìn qua còn lộ ra tươi cười lấy lòng: “Quan chủ, ta có thể ủy thác mong muốn rồi phải không?”
Giản Lạc Thư tay không tự chủ được mà run run, theo bản năng muốn lui về sau để trốn, vừa lúc đụng phải cái rương sư phụ lưu lại.

Nhìn trong rương thiên kỳ bách quái bắt quỷ bách khoa toàn thư, nhìn lại phía bên ngoài cửa sổ rõ ràng hiện lên gương mặt quỷ mang theo lấy lòng mà tươi cười, Giản Lạc Thư do dự một lát, rốt cuộc lấy hết can đảm đánh bạo hỏi một câu: “Cái gì ủy thác mong muốn?”
Nghe được lời dò hỏi của nàng, nam quỷ kích động lại đi lên phía trước, toàn bộ thân thể đều treo ở trên cửa sổ: “Cái đó, ta vừa mới chết hơn ba tháng là một tân quỷ, ta nghe lão quỷ nói nơi này có thể tiếp quỷ hồn nhận ủy thác, hoàn thành giúp quỷ hồn chúng ta một di nguyện, cho nên ta liền tới đây.

Ai ngờ đặc biệt không khéo, ta vừa đến nơi này ngay thời điểm tiền nhiệm quan chủ từ nhiệm, lúc hắn từ cửa sổ bay ra ngoài nói cho ta có mong muốn gì tìm ngươi là được.” Nam quỷ nói nở nụ cười hàm hậu: “Ta đều đã đợi ba tháng!”
Giản Lạc Thư sửng sốt một chút, hậu tri hậu giác mà mới phản ứng lại người nam quỷ nói là tiền nhiệm quan chủ - sư phụ của nàng.

Nàng nhìn nam quỷ đem mình treo người ngồi ở trên cửa sổ, nhịn không được hỏi một câu: “ sư phụ của ta hiện tại ở đâu?”
“Không biết a?” Nam quỷ gãi gãi cái ót: “Hắn chạy quá nhanh, ta muốn đuổi theo đi lên hỏi một chút, kết quả quay người lại đã không thấy tăm hơi.”
Giản Lạc Thư biểu tình thập phần phức tạp, trước một phút nàng còn vì sư phụ ly thế mà thương tâm, qua một phút sau liền có nam quỷ nói cho với nàng sư phụ tuy rằng người đã chết nhưng lại lấy một loại phương thức khác tồn tại trên thế giới này, mấu chốt là còn để lại cho nàng một cái trọng trách gian khổ, cùng quỷ làm nghiệp vụ???(눈‸눈)
Giản Lạc Thư cảm thấy chính mình hiện tại có thể cố cùng quỷ nói chuyện toàn dựa vào nhiều năm xem truyện ma quỷ rèn luyện ra một thân dũng khí, nàng thật sự không có năng lực cùng quỷ làm nghiệp vụ, càng quan trọng là nàng cũng không biết phải làm sao bây giờ á?
Đối mặt nam quỷ một mặt chờ mong, Giản Lạc Thư kiếm đủ dũng khí lắc lắc đầu: “Ta hiện tại không thể tiếp nhận mong muốn của ngươi.”
“A?” mặt nam quỷ lập tức suy sụp xuống, thoạt nhìn đáng thương hề hề: “Ta đều đợi ba tháng! Vậy ngài khi nào mới bắt đầu tiếp tục nhận ủy thác?”

Giản Lạc Thư nỗ lực kéo kéo khoé môi cứng đờ: “Đợi xem lại.”
“Vậy được rồi, ta chờ ngài thông báo!” Nam quỷ có chút tiếc nuối mà thở dài, xoay người vừa muốn bay đi lại nghĩ tới cái gì, vội vàng ngừng lại mà xoay người đem chính mình thổi đến bên cửa sổ làm nó đóng lại, thuận tiện còn tặng kèm một gương mặt khách khí tươi cười, chính là thoạt nhìn lại âm trầm trầm, có một loại cảm giác như đang hù dọa.

Giản Lạc Thư mặt vô biểu tình mà nhìn cửa sổ ở trước mặt mình đóng lại, đợi nửa ngày thấy không có động tĩnh mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ tới sư phụ ngày thường vô tư, Giản Lạc Thư trực tiếp đem rương da xốc đổ ra ngoài, quả nhiên như dự đoán từ đám sách chậm rì rì mà bay ra một cái phong thư, bìa phong thư dùng bút lông viết mấy chữ to phiêu dật: Ái đồ Lạc Thư thân gửi.

Nếu vừa rồi không gặp quỷ một chuyến, Giản Lạc Thư phỏng chừng lại nhìn thấy cảnh sinh tình mà khóc nước mắt và nước mũi giàn giụa, nhưng hiện tại nàng chỉ muốn biết sư phụ không đáng tin cậy nhà mình rốt cuộc muốn làm gì.

Xé mở phong thư, Giản Lạc Thư từ bên trong móc ra một sấp giấy vàng, không đợi thấy rõ trên giấy vàng vẽ thứ gì nó liền vô hỏa tự bốc cháy, ngay sau đó một thân ảnh có chút mơ hồ từ trống rỗng xuất hiện trước mặt nàng.

Giản Lạc Thư nhìn hình bóng quen thuộc trước mắt, nước mắt từ từ rơi xuống từng giọt, thanh âm nghẹn ngào mà kêu một tiếng: “Sư phụ.”
“Lạc Thư à!” Thân ảnh tựa hồ chỉ là một đạo ý thức,đôi mắt cũng không có dừng ở trên mặt Giản Lạc Thư, mà là hướng đến trong hư không: “Con mở ra cái phong thư này là thời điểm sư phụ đã không ở nhân thế, vốn định bảo hộ con cả đời bình an, không cho con tiếp xúc đến đồ vật âm tà, đáng tiếc sự tình có biến, sư phụ chỉ có thể tạm thời rời khỏi con, về sau con đường này chỉ có thể chính con tự mình đi rồi.”
Giản Lạc Thư đôi mắt dính chặt vào thân ảnh trên không đó, mặc dù cơ hồ thấy không rõ bộ dáng, nhưng nàng vẫn như cũ luyến tiếc chớp mắt.


“Lạc Thư, con thể chất đặc thù, trời sinh có Âm Dương Nhãn, cho nên ta dùng ngọc hoàn phong bế thể chất của con.

Vốn định là giúp con kiếp này chỉ làm người thường, đáng tiếc trời không chiều lòng người.

Hiện giờ sư phụ không có biện pháp tự mình chỉ giáo bản lĩnh cho con, bất quá sư phụ đem bí tịch đều đã để lại, về sau con liền tự học thành tài đi, chỉ cần kinh doanh tốt Như Ý Quan, về sau liền nhất định……”
Lời nói còn chưa xong, thân ảnh bỗng nhiên run lên một chút hóa thành khói nhẹ tiêu tán ở trong không khí, Giản Lạc Thư sửng sốt một chút, theo bản năng tiến lên bắt lấy, nhưng cái gì cũng chưa bắt được.

Giản Lạc Thư trầm mặc một lát, cúi đầu nhìn những quyển sách trên mặt đất kia, bên trong hoa hoè loè loẹt loại hình cái gì đều có, phỏng chừng tất cả đều học được về sau nàng liền bắt quỷ hàng yêu mọi thứ đều có thể tinh thông.

Đem sách sửa sang lại xong, trời cũng dần dần tối, Giản Lạc Thư từ lúc trở về đến bây giờ chưa uống một giọt nước, bụng trống rỗng còn kêu lên vài tiếng.

Cũng may vị trí Như Ý Quan là trên đường chính, hai bên đủ loại kiểu dáng cửa hàng tiệm ăn vặt chỗ nào cũng có, lúc này Giản Lạc Thư cũng không có tâm tình nấu cơm, dứt khoát cầm di động cùng tiền chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm.

Mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy cái nam quỷ vừa rồi không biết từ khi nào đã đem đầu chính mình treo ở trên cây, lắc qua lắc lại giống như chơi đánh đu,chơi đến vui vẻ vô cùng.


Giản Lạc Thư có chút không nỡ nhìn thẳng mà che đôi mắt, nam quỷ kia nhìn đến nàng còn đặc biệt nhiệt tình mà vẫy vẫy tay: “HI!”
Giản Lạc Thư không thể nhìn được nữa, cũng không biết tiếp dũng khí từ đâu, hướng về phía hắn mở miệng nói: “Ngươi xuống dưới đây!”
“A được!” Nam quỷ lảo đảo lắc lư mà bay xuống dưới rơi trước mặt Giản Lạc Thư: “Quan chủ, ngài có gì phân phó?”
Thấy được nam quỷ không có bộ dáng hung thần ác sát còn rất khách khí, lá gan nàng cũng lớn hơn rất nhiều, tích đủ dũng khí hỏi: “Ngươi tên là gì? Tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?”
“Ta tên Lâm Mịch, ba tháng trước lúc lái xe đi nông thôn để leo núi, buổi tối thời điểm trở về bị một cái xe lớn nghiền áp dưới bánh xe, không đợi ta kịp phản ứng mạng nhỏ liền không còn.” Lâm Mịch thật sâu mà thở dài nói: “Con đường kia là một cái đường đất, chung quanh cũng không có máy theo dõi, cũng không có ai đi ngang qua, thời điểm ta chết một người chứng kiến đều không có.

Cái tài xế xe lớn kia đem ta kéo dài tới trong xe thừa dịp trời tối chôn ta ở sau nhà hắn phía đông trong núi, xe điện bị đâm hư hắn ném vào đập chứa nước, ngay cả trên đường đầy vết máu hắn cũng đã lấy đất che đậy hết.”
Giản Lạc Thư vẫn là lần đầu tiên nghe được việc như thế, nàng không khỏi có chút sững sờ: “Liền không có người phát hiện nơi đó có bất thường sao?”
“Nơi đó vốn là đường vắng người, đường toàn đất cát, không đến hai ngày lại rơi xuống một trận mưa càng làm cho cái gì đều nhìn không ra.” Lâm Mịch xoa xoa mặt thở dài: “Vốn dĩ ta là bởi vì cùng lãnh đạo nổi lên xung đột tâm tình không tốt mới đi leo núi, kết quả liền như vậy không còn mạng trở về.

Người trong công ty cũng cho rằng ta không làm nữa đi mà không từ biệt, ai cũng không để trong lòng; người nhà lại là ở nơi khác, bởi vì lão nhân đau lòng phí điện thoại, ngày thường cũng ít liên lạc chỉ ngày lễ ngày tết mới gọi điện đến một chút, hiện tại bọn họ cũng không biết tin tức ta đã chết.”
Giản Lạc Thư nghe xong có chút không đành lòng, ngữ khí cũng hòa hoãn không ít: “Ngươi lúc nãy hỏi ta có nhận ủy thác hay không là có ý tứ gì?”
“Ta nghe quỷ khác nói, nếu có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc là tìm kiếm trợ giúp, có thể tới Như Ý Quan, Như Ý Quan quan chủ có thể nhận những ủy thác của người chết.” Nói đến đây, Lâm Mịch có chút xấu hổ mà sờ sờ mặt: “Chính là giống nhau quỷ tới đều có di sản hoặc là người nhà giúp đốt tiền giấy, nhưng ta trước khi chết mới vừa giao tiền thuê nhà, chết rồi lại không ai hay biết, nên hiện tại không xu dính túi, không có tiền giao phí ủy thác.”
Giản Lạc Thư tam quan mới vừa vỡ nát không bao lâu, cũng không biết sư phụ trước kia tiếp nhận nghiệp vụ như thế nào, trong lúc nhất thời có chút phát ngốc.

Thấy Giản Lạc Thư không nói lời nào, Lâm Mịch thật cẩn thận hỏi: “Quan chủ, ta có thể làm việc gán nợ không? Ta có thể làm cỏ trồng rau, công việc vặt này nọ ta đều có thể làm.”
Giản Lạc Thư kinh ngạc mà trợn tròn đôi mắt: “quỷ còn có thể đụng tới mấy thứ này sao?”
Lâm Mịch thẹn thùng mà cười cười: “Nơi này phong thuỷ là đầy đủ âm khí, mặc dù ta là tân quỷ cũng có thể đụng tới mấy thứ đồ vật này nọ.”

“Âm khí đủ……” Giản Lạc Thư mặt đen lại, nàng vẫn là lần đầu tiên biết phong thuỷ như thế lại được xem là tốt, bất quá xem Lâm Mịch rất thành thật, chết cũng có chút thảm, mặc dù là không làm việc gán nợ nàng cũng không đành lòng không giúp hắn: “Chuyện của ngươi ta đã biết, chờ ta ăn cơm lại suy xét giúp ngươi bằng cách nào.

Lâm Mịch kích động hai đầu miệng vết thương trên đầu suýt nữa đều phải vỡ ra, hắn chạy nhanh ôm lấy đầu mình liên tục nói lời cảm tạ.

Sau phòng có cái cửa nhỏ có thể trực tiếp thông ra đường, Giản Lạc Thư mở ra ổ khóa đẩy cửa gỗ, bên ngoài rộn ràng nhốn nháo tiếng người lập tức truyền vào lỗ tai nàng, nhìn thấy đường phố ban ngày cùng du khách tấp nập, Giản Lạc Thư đột nhiên có cảm giác như trở về nhân gian.

Ở đối diện có quán ăn nhỏ gọi một chén mì thịt bò, trong lúc đang đợi mỳ Giản Lạc Thư gọi cho Tần Tư Nguyên.

Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã có người bắt máy ngay sau đó microphone truyền đến giọng nói vui sướng: “Sư tỷ!”
Nghe được âm thanh quen thuộc, Giản Lạc Thư không khỏi lộ ra tươi cười: “Tư Nguyên.”
Bên này Tần Tư Nguyên một bên tay phải kẹp điện thoại, tay trái liền một cái tát đem ác quỷ trước mặt chụp ở trên tường, nhìn đến ác quỷ bị chụp không tạo ra âm thanh nào Tần Tư Nguyên mới không nhanh không chậm hỏi: “Sư tỷ, ngươi ở đang đâu?”
“Ta về đạo quan!” Giản Lạc Thư quay sang hai bên nhìn nhìn, thấy không có người chú ý mình, lúc này mới hạ giọng nói: “Tư Nguyên ta nói với đệ, đạo quan chúng ta có quỷ.”
Tần Tư Nguyên sửng sốt: “Sư tỷ, chẳng lẽ ngọc hoàn của tỷ vỡ rồi sao?”
Giản Lạc Thư mộng bức: “Như thế nào cả ngươi cũng biết so với tỷ còn nhiều hơn?”
Tần Tư Nguyên tay nhấn một cái đem ác quỷ dính trên tường bóp một cái dập nát: “Sư tỷ, ngươi đừng sợ, ta đây liền về đạo quan!”
(????: Chương này hơn 2000 từ ತ_ತ).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận