Suốt cả quá trình, Hàn Tại Dần không hề nói một câu nào cả, Lưu Tú Cầm đã dặn ông ta phải làm gì ngay từ trước khi tới đây rồi.
Là một kẻ sợ vợ, Hàn Tại Dần chẳng dám phản bác câu nào.
Câu nói của Hàn Tuyết khiến bầu không khí trở nên lúng túng, Khổng Ngọc Bình giả và giả vịt, nhưng bàn tay đặt dưới gầm bàn thì đã nắm chặt lại rồi.
Tận sâu nơi đáy mắt hiện lên nét oán hận, hắn ta không ngờ Hàn Tuyết lại tuyệt tình như thế, nhưng ham muốn chiếm hữu của hắn ta lại càng bùng cháy mạnh hơn.
Lưu Tú Cầm sầm mặt lại, trách móc: "Tiểu Tuyết, con nói lung tung gì vậy, giữa con và tên vô dụng đó nào có tình cảm gì, chỉ bởi vì ông cụ bắt ép nên mới phải nghe lời mà thôi.
Vả lại, cậu ta có điểm nào sánh được với Ngọc Bình, khác nhau một trời một vực ấy chứ".
"Được rồi, mẹ đừng nói nữa, nói nữa là quá trớn rồi đấy!", Hàn Tuyết nhíu mày nói, nếu không vì có người ngoài ở đây thì cô sẽ chẳng chừa mặt mũi cho Lưu Tú Cầm.
"Hỗn xược, mẹ thấy con đủ lông đủ cánh mất rồi.
Mẹ là mẹ con, nói con vài câu cùng là vì con, tránh việc con mụ mị hết cả đầu óc”, Lưu Tú Cầm nói.
"Hàn Tuyết, mẹ nói thật cho con biết, con rể được lòng mẹ nhất vẫn luôn là Ngọc Bình chứ không phải thằng vô tích sự Diệp Phàm, nếu con đến với Ngọc Bình thì me sẽ thọ thêm được mười năm ấy chứ”.
Hàn Tuyết nổi giận, cô lạnh lùng gắt giọng: "Mẹ, mẹ như vậy có ý nghĩa gì không, nếu không có chuyện gì quan trọng thì con đi đây, trong công ty còn cả đống việc kia kìa".
"Đừng có lấy cớ, chân phải con nói là công ty đang cần tiền sao? Chỉ có Ngọc Bình mới giúp con được thôi, Diệp Phàm có giúp nổi không? Con đừng có không biết phân biệt tốt xấu", Lưu Tú Cầm nổi giận nói.
Dứt lời, bà ta lại đá Hàn Tại Dần, ông ta vội vàng nói: "Tiểu Tuyết à, mẹ con nói có lý đó, bà ấy cũng muốn tốt cho con thôi mà, con đừng phụ lòng bà ấy.
Vả lại, Ngọc Bình thực lòng muốn giúp con, làm người phải có lương tâm chứ".
Có lương tâm?
Hàn Tuyết giận quá hóa cười, cô chưa từng nhờ Khổng Ngọc Bình giúp, thậm chí còn chưa từng nhờ bố mẹ mình giúp, tự bọn họ suy diễn ra vì sao cô phải cảm thấy áy náy?
Đã không hợp nhau thì nói nửa cầu thôi cũng là thừa.
Hàn Tuyết cảm thấy nhức đầu, chẳng buồn để ý tới bố mẹ mình nữa.
Khổng Ngọc Bình đảo mắt một vòng, hắn ta biết đã đến lượt mình lên tiếng rồi, bèn nói: "Cô Lưu, chú Hàn, cô chú nói sai một điểm rồi, cháu cần sửa lại một chút”
"Ồ, sai ở đâu? Ngọc Bình, cháu mau nói đi", Lưu Tú Cầm hoảng hốt, chẳng lẽ Khổng Ngọc Bình định bỏ cuộc hay sao? Bà ta không muốn chuyện ấy xảy ra chút nào.
Khổng Ngọc Bình nghiêm mặt nói: "Cô Lưu, tình cảm của cháu với Tiểu Tuyết vô cùng thuần túy, vậy nên cháu muốn tách riêng tình cảm và lợi ích ra.
Cho dù bây giờ Tiểu Tuyết không chấp nhận cháu, nhưng chỉ cần Tiểu Tuyết cần thì cháu vẫn sẽ giúp, không mưu cầu điều gì."
Những câu từ "chân thành" ấy khiến Lưu Tú Cầm cảm động hết mức, sắc mặt của Hàn Tuyết lại càng thêm khó coi.
Cô thực sự không thể nhịn dược, không nói Lưu Tú Cầm là bởi vì dù sao bà ta cũng là mẹ cô, phải chừa chút mặt mũi cho bà ta, nhưng Khổng Ngoc Bình thì chẳng là cái thá gì hết.
"Khổng Ngọc Bình, tôi không muốn nghe thấy những lời đó nữa, quan hệ giữa hai chúng ta rất bình thường, hơn nữa tôi chẳng cần anh giúp gì cả", Hàn Tuyết lạnh lùng nói.
Cái điệu bộ của Khổng Ngọc Binh khiến cô cảm thấy tởm lợm, cô đâu phải mấy cô gái ngây thơ không có não.
Ánh mắt của Khổng Ngọc Bình trông thì có vẻ si tình đó, nhưng lại ngập tràn ham muốn chiếm hữu làm người ta kinh tởm, cô cảm thấy phản cảm với ánh mắt ấy, nó chưa bao giờ xuất hiện trên người Diệp Phàm.
"Đủ rồi!”
Lưu Tú Cầm quăng đũa lên bàn, lớn tiếng quát: "Hàn Tuyết, con thật không biết điều, Ngọc Bình bận trăm công ngàn việc mà vẫn tới ăn cơm với chúng ta, mục đích chỉ là vì giúp con, giúp công ty con vượt qua khó khăn".
"Con nhìn lại xem bây giờ thằng bất tài kia đang ở đâu?"
"Suốt ngày đi biệt tích, chẳng khác nào thắng shipper, chẳng giúp được gì cho gia đình và công ty, thằng đó còn không bằng một ngón tay của Ngọc Bình nữa".
Lưu Tú Cẩm càng nói thì khuôn mặt của Hàn Tuyết càng âm trầm, cô tức đến mức hai tay siết chặt lấy nhau.
Nhưng Lưu Tú Cầm không hề cảm nhận được điều đó, bà ta vẫn quở trách: "Còn nữa, mẹ cảnh cáo con, đừng có lấy cái chuyên kết hôn ra để từ chối, đến giờ con và Diệp Phàm vẫn chưa có gì với nhau, con tưởng mẹ không biết sao?”
"Cái gì?"
Lần này Hàn Tuyết không thế giữ được sự bình tĩnh nữa.
Có không biết vì sao Lưu Tú Cầm lại biết bọn ho chưa có gì với nhau, nhưng bà ta nói thẳng ra như thế, lại còn nói ngay trước mặt Khổng Ngọc Bình, khiến cô vừa thẹn vừa giận.
Cô giận dữ nhìn Lưu Tú Cầm: "Mẹ nói nhiều quá rồi đấy, mọi người ăn đi, con đi đây".
Nói rồi, Hàn Tuyết định đứng lên.
Lưu Tú Cầm vội vàng kéo cô lại, Hàn Tuyết là nhân vật chính trong bữa cơm này, đi thì còn ăn cái gì nữa.
"Mẹ buông con ra!", Hàn Tuyết lạnh lùng nói.
"Có phải con muốn mẹ chết luôn ở đây không? Nếu thế thì con đi đi" Lưu Tú Cầm diễn cứ như thật, giọng nói hơi nghẹn ngào.
Bà ta ôm ngực, dáng vẻ như bệnh tim sắp phát tác.
"Tiểu Tuyết, con ngồi xuống đi, mẹ con giận đến mức đó rồi kìa.
Bà ấy lớn tuổi rồi, con nhường bà ấy một chút”, Hàn Tại Dần vội vàng đứng lên khuyên nhủ.
Hàn Tuyết tức đến mức phải bật cười, nhưng có chẳng thể để mặc Lưu Tú Cầm gào thét trong nhà hàng như thế được.
"Được rồi, đây là lần cuối cùng rồi đấy..”
Hàn Tuyết ngầm hạ quyết định, sau này dù là Lưu Tú Cầm hay Hàn Tại Dần gọi cô đi ăn cơm thì cô cũng sẽ từ chối dù với bất cứ lý do gì.
Han Tuyết lại ngồi xuống, Lưu Tú Cầm lại hớn hở nói: "Thế mới là con gái ngoan của mẹ chứ.
Tiểu Tuyết, mẹ thấy Ngọc Bình si tình như vậy mà đau lòng lắm đấy, nếu không vì Ngọc Bình một lòng một dạ với con, Tử Di lại còn nhỏ, không thì mẹ đã giới thiệu Tử Di cho Ngọc Bình rồi.."
Khổng Ngọc Bình ngồi bên cạnh mà cảm thấy kích động.
Hắn ta từng gặp Hàn Tử Di rồi, lúc đó Hàn Từ Di còn nhỏ, vẫn chưa nảy nở hết, nhưng cũng là một cô em xinh đẹp.
Bạn có biết trang truyện # TRUмtгцуe n.о г G #
E là bây giờ còn ngọt nước hơn ấy chứ! Lưu Tú Cầm chưa từng nói với hắn ta như thế, nhưng nếu không theo đuổi dược Hàn Tuyết thì đổi sang Hàn Tử Di cũng được.
Sau này có cơ hội tiếp cận, hắn ta có thể "chén" luôn cả hai chị em nhà này cũng chưa biết chừng.
Càng nghĩ càng kích động, Khổng Ngọc Bình bắt đầu cảm thấy nóng ran cả người.
Hắn ta quyết định, nếu không tán được Hàn Tuyết thì sẽ cho Lưu Tú Cầm chút gì đó để theo đuổi Hàn Tử Di.
Hàn Tuyết ngồi bên cạnh mở to đôi mắt, cô đã bùng nổ thật rồi, nổi giận quát lên: "Mẹ, mẹ điên rồi sao? Tử Di, mới bao nhiều tuổi chứ hả? Vừa mới trưởng thành mà mẹ đã có suy nghĩ này, con thấy mẹ bị bệnh nặng lắm rồi đấy"
"Nếu mẹ dám sắp xếp lung tung cho Tử Di thì con nhất quyết không đồng ý, không có chuyện nhượng bộ ở đây”.
Dứt lời, Hàn Tuyết đứng phắt dậy.
"Đủ rồi”, bị Hàn Tuyết quát tháo như thế, Lưu Tú Cầm cảm thấy mất mặt, không kìm được cơn tức.
Hàn Tuyết không để ý tới bà ta nữa, lườm bà ta một cái rồi đứng lên luôn.
Lưu Tú Cầm vẫn nắm lấy tay cô nhưng đã bị cô hất ra.
Lưu Tú Cầm lập tức sốt ruột, giơ tay định tát Hàn Tuyết.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ vang lên: "Bà dám đánh thì tôi sẽ chặt tay bà!.