Ở giữa sân, cây đao Bá Binh Hoàng Tuyền trong tay Diệp Hạo đang kề sát cổ Linh Hồ Tinh Phong, lưỡi đao lạnh lẽo khiến hắn ta cảm nhận rõ ràng được cái chết đang cận kề.
“Linh Hồ Tinh Phong, anh nói bẻ gãy xương tôi rồi ném cho sói ăn, vậy anh nói thử xem giờ tôi nên xử lý anh thế nào đây?”, Diệp Hạo đùa cợt ra vẻ cân nhắc.
“Diệp Hạo, mày đừng vội xấc xược, mày tuyệt đối không có thực lực này, nếu dùng sức lực thật thì mày không phải đối thủ của tao đâu!”
Linh Hồ Tinh Phong hét lớn, hắn ta không ngốc, đột nhiên Diệp Phàm bùng nổ sức mạnh, rồi đến hiện tại, rõ ràng Diệp Hạo đã suy yếu dần, hắn ta đang nghi ngờ sức mạnh đột nhiên bùng phát lúc nãy không phải của Diệp Hạo, hơn nữa cũng không thể dùng được mọi lúc.
“Thật à?”
Diệp Hạo cười nhạo, ý mắt châm biếm giễu cợt nói: “Nhưng mà anh thua, thế thì là đã thua, bây giờ tôi muốn anh quỳ xuống!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Diệp Hạo…”, Linh Hồ Tinh Phong tức giận, vừa muốn nói thì Diệp Hạo đã ra tay rồi.
Ầm ầm!
Diệp Hạo liền giơ chân ra, đá vào hai đầu gối Linh Hồ Tinh Phong, đầu gối Linh Hồ Tinh Phong đau đớn, hắn ta đã quỳ xuống trước mặt Diệp Hạo.
“Láo xược, cũng chỉ là giao lưu học hỏi lẫn nhau bình thường mà thôi, sỉ nhục quá đáng như vậy thì thật tàn nhẫn!”
Một tiếng quát mạnh mẽ vang lên, vang dội trong sân.
Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn qua, người lên tiếng chính là kẻ đã ném chén trà vào người anh trước đó, nếu không phải vì cái chén trà đó thì bây giờ, cho dù anh không đá nát được đầu Linh Hồ Tinh Phong, hắn ta cũng đã bị trọng thương.
Hơn nữa, dù đã ngừng lại, nhưng tay Diệp Hạo vẫn chảy máu ròng ròng.
Người vừa quát lớn này chính là Linh Hồ Tư Không, sao ông ta có thể giương mắt nhìn Diệp Hạo giết chết đứa cháu mà ông ta hài lòng nhất được.
“Ông cố, cứu cháu, bắt lấy thằng nhãi ngạo mạn này lại…”, Linh Hồ Tinh Phong rống lên, nhưng hắn ta còn chưa hạ giọng thì tiếng nói đột nhiên im bặt.
Bởi vì lưỡi dao trong tay Diệp Hạo đột ngột chuyển động, một dòng máu tươi chảy ra từ cổ hắn ta, trong phút chốc đã nhuộm đỏ cả nửa bả vai.
Diệp Hạo thật sự dám ra tay!
Cảm giác chết chóc hoàn toàn bao trùm cả Linh Hồ Tinh Phong, lưỡi dao lạnh lẽo khiến hắn ta run rẩy cả người.
“Dừng tay, nếu cậu không lập tức rút đao lại, tôi chắc chắn trong vòng mười giây, cậu sẽ chết ngay tại chỗ!”
Linh Hồ Tư Không cũng không thể ngồi yên được nữa, bay ra như chim ưng từ chỗ mình, lao về phía Diệp Hạo.
Tốc độ nhanh đến kinh ngạc, trong lòng Diệp Hạo đột nhiên lạnh lẽo, lão già này đúng là không biết xấu hổ, dám ra tay với anh!
Diệp Hạo bỗng nảy ra ý định tàn ác, muốn thẳng tay giết chết Linh Hồ Tinh Phong, nhưng anh cũng biết rõ nếu giết thật thì mình chắc chắn cũng phải chết.
Mạng của Linh Hồ Tinh Phong đối với anh chẳng quan trọng gì, nhưng anh vẫn còn phải tìm lại những ký ức đã mất, còn phải tìm ra sư nương, còn phải báo thù cho sư phụ.
Bang!
Như một tia lửa lóe lên, Diệp Hạo đá một chân vào bụng Linh Hồ Tinh Phong, đá hắn ta bay về hướng Linh Hồ Tư Không.
Còn bản thân anh thì lại nhanh chóng tiến về phía chỗ ghế chính, trong khi mọi người kinh hãi không ngừng, anh cầm Bá Binh Hoàng Tuyền trong tay, đặt lên trên cổ Linh Hồ Uyển Nhi.