Trong phòng làm việc, Tô Linh Lung đang ngồi trên ghế sô pha, khi biết được Hàn Tuyết đích thân đến Tây Tạng để tìm kỳ dược để giúp Diệp Phàm khôi phục trí nhớ
Thành thật mà nói, cô ta rất bất ngờ, cao nguyên Tây Tạng không phải là nơi ai cũng có thể lên được.
Quan trọng là cô ấy không đi du lịch mà là đi tìm kỳ dược nơi núi cao trùng điệp.
“Cô Vu, cảm ơn cô, tôi đi trước đây!”, Tô Linh Lung chào tạm biệt rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đứng bên ngoài Công nghệ Tuyết Phàm, Tô Linh Lung lắc đầu cười khổ, trước khi đến, cô ta đã đến nhà họ Diệp gặp được Chu Tình.
Mấy ngày trước, cô ta đột nhiên cảm thấy thấp thỏm không yên, cùng lúc với thời gian Diệp Phàm rơi xuống biển mất tích.
“Mối liên hệ giữa chúng ta rốt cuộc là gì?”, Tô Linh Lung tự lẩm bẩm, cô ta và Diệp Phàm chỉ là bạn bè bình thường.
Ngoại trừ có quan hệ khá máu chó là hôn ước bé, không có quan hệ gì đặc biệt sâu xa, nỗi hoảng sợ kỳ quái này khiến cô ta rất khó hiểu.
Thậm chí tại sao ông nội lại quyết định hôn ước từ bé cho cô ta như thế, cô ta đã từng hỏi, từng phản kháng nhưng đều bị những lý do vô căn cứ nói cho qua.
"Quên đi, chúng ta trở về thủ đô trước...", Tô Linh Lung thở dài, gọi một chiếc taxi đi về phía sân bay.
Thần Nông Giá nhà họ Linh Hồ, sau khi hai người tổ chức hôn lễ, họ trực tiếp đưa thẳng vào phòng tân hôn, được tiến hành hoàn toàn theo phương thức đám cưới cổ xưa.
Diệp Hạo nhìn Linh Hồ Uyển Nhi tuyệt mỹ không ai sánh bằng đang ngồi ở bên giường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa: "Vợ ơi, sắc xuân ghẹo người, chúng ta bắt đầu đi..."
“Bắt đầu cái gì?”, Linh Hồ Uyển Nhi ngơ ngác hỏi nhưng thật ra bàn tay đã nắm chặt.
"Hehe... Đương nhiên là bắt đầu động phòng rồi, mau chóng sinh ra một đứa bé mập mạp…”
Soạt!
Trước khi anh nói xong, Linh Hồ Uyển Nhi đã nhảy dựng lên, trong tay cầm một trâm cài bằng bạc mảnh dài đâm vào ngực Diệp Hạo.
Đồng thời, Linh Hồ Uyển Nhi cũng hét lên: "Đẻ cái con mẹ nhà anh, xem tôi là lợn sao, xem tôi hành hạ anh như thế nào..."
"Này, vừa mới động phòng đã mưu sát chồng, thật sự là lòng dạ ác độc mà!”
Diệp Hạo giễu cợt, lắc mình nghiêng chân trái, Thái Cực Thôi Thủ, Lãm Tước Vĩ!
Cánh tay trái của Diệp Hạo chặn cánh tay đang giữ cài tóc của Linh Hồ Uyển Nhi, cánh tay phải luồn qua nách cô ta, vòng ra phía sau một chưởng đập vào lưng đối phương.
"Bịch!"
Sức lực của một chưởng này không hề nhẹ, anh đánh một cái làm cho Linh Hồ Uyển Nhi rên lên một tiếng, Diệp Hạo không hề nương tay.
Ngay sau đó, Diệp Hạo nắm lấy vòng eo nhỏ của Linh Hồ Uyển Nhi từ phía sau và trực tiếp xoay tròn.
Tuy nhiên, Linh Hồ Uyển Nhi cũng không phải dễ chọc, khuôn mặt cô ta vô cùng xấu hổ và tức giận, cài tóc trên tay cô ta đâm thẳng vào mắt Diệp Hạo.
"Hừ!"