Nếu còn ở nhà Linh Hồ, Linh Hồ Tinh Phong muốn giết anh thì không phải chuyện đơn giản, vì dù sao còn phải qua ải Linh Hồ Uyển Nhi và ông cụ Linh Hồ.
Linh Hồ Mộc Thanh vội vàng đi vào phòng của Linh Hồ Tinh Phong, Linh Hồ Ngọc Nhu đang xoa bóp chân cho Linh Hồ Tinh Phong để lưu thông mạch máu.
“Đại sư huynh, tin tốt đây, thằng chó Diệp Hạo kia chạy ra khỏi nhà mình rồi”, Linh Hồ Mộc Thanh kích động nói.
“Cái gì?”
“Mau nói chi tiết cho anh nghe?”
“Vừa rồi người của ta thấy Diệp Hạo chạy vào khu rừng Bắc Lộc núi Mãng, xem chừng là muốn chạy trốn, nhưng thằng ngu ấy đâu biết nơi đó nguy hiểm như nào, chỉ cho rằng Bắc Lộc là nơi gần thế giới bên ngoài nhất”. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Ha ha ha...”, Linh Hồ Tinh Phong cười lớn, chứa đầy sự khinh thường, nói: “Đúng là cầu được ước thấy, bây giờ em mau cho người chặn đường hắn, gọi cả cấp dưới của ông nội anh là Linh Hồ Đức Nhân đi cùng, nhớ là bắt sống được thì bắt, không bắt sống được thì chặt đứt tứ chi hắn, treo lên cho chó gặm!”
Linh Hồ Tinh Phong tàn độc tận cùng, hắn ta muốn tự đi nhưng vẫn còn đang bị thương.
“Đại sư huynh, em cũng đi giết chết thằng khốn đó”, Linh Hồ Ngọc Nhu ở bên cạnh nói, Diệp Hạo chưa làm gì cô ta, nhưng vì Linh Hồ Tinh Phong mà Linh Hồ Ngọc Nhu đã vô cùng chán ghét Diệp Hạo.
“Tốt, hai em đi đi, nhất định phải hạ được hắn, đối đầu với anh, anh muốn hắn chết không chỗ chôn thây!”
Hai người rời đi, mấy phút sau, Linh Hồ Mộc Thanh chọn ra mấy người lén lút rời khỏi nhà Linh Hồ, đáng chú ý nhất là người đàn ông trung tuổi.
Đây là cấp dưới của Linh Hồ Tư Không – Linh Hồ Đức Nhân, là một tiểu tông sư có cảnh giới cao cường, đã trở thành tiểu tông sư nhiều năm.
Tiểu tông sư như Linh Hồ Tinh Phong không thể sánh được với ông ta, hai người cách biệt rất lớn.
...
Bên khác, tại sân bay quốc tế tỉnh Vân, ba người Hàn Tuyết, Âu Dương Ngọc Quân và Long Linh từ cửa đi ra.
Một chiếc xe dã ngoại mở cửa, có người đàn ông bước nhanh đến, dáng vẻ rất kích động.
“Âu Dương, mẹ nó chứ, ông đây tưởng rằng không bao giờ được gặp lại cậu nữa”, người đàn ông rất phấn khích, bước đến ôm chầm lấy Âu Dương Ngọc Quân.
Âu Dương Ngọc Quân cũng ha hả cười lớn, đây là anh em tốt của cậu ta – Lý Thanh Dương, cậu cả nhà họ Lý ở Khôn Minh tỉnh Vân, hai người là anh em sống chết có nhau.
“Anh Thanh Dương, còn em, còn em...”, Hy Hy đứng bên hét lên, Lý Thanh Dương bật cười, bế bổng cô bé lên, hiển nhiên là rất yêu thương cô bé.
“Thanh Dương, để tôi giới thiệu với cậu, đây là bạn tôi – Long Linh, đây là chị Hàn Tuyết, vợ của anh Diệp”.
Lý Thanh Dương chào hỏi Long Linh trước, rồi cảm kích nhìn Hàn Tuyết: “Chị dâu, cảm ơn anh Diệp đã cứu Âu Dương Ngọc Quân, trong thành phố Khôn này, chuyện của chị cũng chính là chuyện của em, có gì chị cứ nói thoải mái!”
Anh ta là một người trọng tình trọng nghĩa, vô cùng cảm kích Diệp Phàm, nếu không có Diệp Phàm thì Âu Dương Ngọc Quân với Hy Hy sợ rằng đã lên chầu tổ tiên từ lâu rồi.
Là anh em sống chết có nhau, Diệp Phàm cứu Âu Dương Ngọc Quân nên Hàn Tuyết đáng để anh ta tôn trọng.
“Đây cũng là duyên phận, anh em họ đúng là có duyên với nhau...”, Hàn Tuyết cười nói.