Phá Quân Mệnh

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Một chữ duyên này rất kỳ diệu, từ ngày Diệp Phàm rơi xuống biển mất tích, cô tụng kinh cầu phúc cho Diệp Phàm đã học được không ít phật pháp đạo Phật.

“Đúng, có duyên, đều có duyên…”, Lý Thanh Dương cười lớn: “Lên xe đi, tôi đã chuẩn bị tiệc rượu, làm bữa tẩy trần cho mọi người”.

Mọi người lên xe, Âu Dương Ngọc Quân có giới thiệu sơ qua về Lý Thanh Dương cho bọn họ, có vẻ như nhà họ Lý là gia tộc có sản nghiệp đứng đầu trong các gia tộc ở tỉnh Vân.

Càng quan trọng hơn là, cốt lõi của nhà họ Lý là luyện võ mà ra, là gia tộc luyện võ chính hiệu.

Khách sạn Vân Hải, một trong những khách sạn sang trọng nhất ở thành phố Khôn, là sản nghiệp của nhà họ Lý.




Nhân viên quầy tiếp tân thấy Lý Thanh Dương đích thân đưa khách đến ăn cơm, liền kính cẩn chào hỏi.

Trong phòng VIP, mọi người ngồi xuống, Lý Thanh Dương cầm một ly rượu, nhìn Âu Dương Ngọc Quân bùi ngùi xúc động: “Âu Dương, khi đó tôi đang phải bế quan, ra ngoài mới nghe được chuyện của cậu, không thể giúp đỡ gì, tôi tự phạt một ly!”

Âu Dương Ngọc Quân vội ngăn anh ta lại, nhưng Lý Thanh Dương đã một hơi uống cạn, anh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

“Được rồi, anh em chúng ta nói chuyện đó làm gì, chuyện ngày đó phức tạp lắm, cho dù cậu biết, tôi cũng sẽ không để cậu nhúng tay vào!”

“Hơn nữa còn chưa nắm được đằng đuôi của bọn chúng, muốn báo thù chỉ có thể âm thầm làm, nếu không cứ hấp tấp ra tay, sẽ gây rắc rối lớn cho nhà họ Lý các cậu”.

Nghe thế, sắc mặt Lý Thanh Dương lập tức sầm xuống, xị mặt nói: “Bớt nói linh tinh đi, chuyện của cậu chính là chuyện của tôi, nhà họ Lý tôi cũng không phải hạng gà rù, tuy không đọ lại được nhà Âu Dương của cậu, nhưng tóm vài trăm người ra tùy cậu chém giết thì không vấn đề gì, sau còn nói mấy lời khách sáo như thế là tôi đấm cậu đấy!”


“Cậu…”

Âu Dương Ngọc Quân cười khổ: "Được rồi, khi tôi tôi phản kích, nhất định sẽ báo cho cậu biết!”

“Ôi… đây mới là anh em tốt, nào, uống rượu”.

Hai người chạm ly, Âu Dương Ngọc Quân nói tiếp: “Trước đó tôi đã nói sơ qua mục đích mình đến với cậu rồi, thời gian này Hy Hy liền giao cho cậu chăm sóc, tôi phải tới cao nguyên Tây Tạng”.

“Có cần tôi đi cùng cậu không?”

Lý Thanh Dương cau mày: “Tôi tương đối quen thuộc với các khu vực Tây Tạng, hơn nữa tôi đã thu thập được một số thông tin về quả phật tâm, đi về phía cao nguyên phía bắc Tây Tạng xác suất tìm được sẽ cao hơn một chút”.

Âu Dương Ngọc Quân lắc đầu: “Không cần đâu, chúng tôi có đủ rồi, cậu giúp tôi liên hệ với một hướng dẫn viên thông thạo tiếng Tây Tạng, chúng tôi sẽ tự đi, quả phật tâm này không phải cứ nhiều người là có thể tìm được”.

“Vả lại, Hy Hy sẽ để lại chỗ cậu chăm sóc, những nơi khác tôi không yên tâm, chỉ có nơi này của cậu thôi”.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận