Chương có nội dung bằng hình ảnh
Long Linh hơi nghi hoặc, bởi vì cô ta vốn tưởng rằng Lý Thanh Dương sẽ tìm một người trung niên, ai biết lại là một chàng trai trẻ tuổi như vậy.
"Bố của Zado trước đây được chú hai em cứu sống một mạng, sau đó ông ấy theo chúng em xuống núi đến thành phố Côn Minh này. Chị cứ yên tâm rằng Zado sẽ không gây cản trở gì cho mọi người đâu”, Lý Thanh Dương lại nói.
“Là tôi lo nghĩ nhiều rồi, xin lỗi”, Long Linh là một người không câu nệ, cô ta lập tức xin lỗi.
“Không sao, chuyện thường mà thôi”, Lý Thanh Dương cười nói.
“Thanh Dương, vậy chúng tôi đi nhé, Hy Hy giao cho cậu”, Âu Dương Ngọc Quân trịnh trọng nói, giao Hy Hy từ trong ngực mình cho Lý Thanh Dương.
“Yên tâm đi, nếu như Hy Hy có chuyện gì, tôi mang đầu đến gặp cậu”, Lý Thanh Dương cũng trịnh trọng nói.
Âu Dương Ngọc Quân không nói gì nữa, ôm Lý Thanh Dương một cái, anh em tốt, không cần nói nhiều.
“Tạm biệt anh, tạm biệt chị Hàn Tuyết, chị Long Linh,...”, cô bé vẫy tay một cách luyến tiếc, đôi mắt ngập nước, đây là lần đầu tiên cô bé phải rời xa Âu Dương Ngọc Quân lâu như thế.
Long Linh nựng khuôn mặt ửng hồng của cô bé, nói: "Hy Hy ở đây nhớ nghe lời nhé, các chị về sẽ mang quà cho em”.
Mọi người lần lượt lên xe rồi lái xe về phía cao nguyên Bắc Tây Tạng. Điểm đến của họ là Nagqu. Toàn bộ hành trình dài hơn 2.000 km và mất hai ngày để đến đích.
...
Trong khu rừng Thần Nông Giá, vào buổi tối, Linh Hồ Uyển Nhi từ từ tỉnh dậy. Khi tỉnh dậy thì thấy Diệp Hạo đang nằm bên cạnh.
Khi nhìn thấy quần áo của mình không còn là áo cưới phượng hoàng mà đã thay đổi thành sơ mi vải thô, cô ta đột nhiên hét lên một tiếng.
Diệp Hạo quay đầu sang rồi nhíu mày: “Phát điên cái gì thế?”
Trong ánh mắt Linh Hồ Uyển Nhi tràn đầy sát khí, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Hạo không chớp mắt: "Trong lúc tôi bị thương, anh đã làm gì?"
“Còn có thể làm gì, nhân lúc bị thương mà thực hiện nghĩa vụ của một người chồng, sinh ra một đứa nhóc mập mạp”.
Linh Hồ Uyển Nhi cảm thấy choáng váng, nước mặt lập tức chảy xuống.
“Tên cầm thú này, nhân lúc tôi bị thương...”