Chương có nội dung bằng hình ảnh
Vì cả hai người đều đang bị thương nên phải ăn thanh đạm và không được ăn quá nhiều.
Tuy nhiên, bà cụ vẫn giải thích một chút tránh để hai người hiểu nhầm là bà ấy không cho họ ăn.
Diệp Hạo vô cùng biết ơn: “Bà cụ mau ăn cơm đi, những thứ này để cháu làm”.
“Được, chỉ là tốt nhất đừng để cho cô gái này cử động linh tinh, nếu không sẽ bị rách miệng vết thương”, bà cụ dặn dò một câu rồi quay người đi.
Vai trái của Diệp Hạo bị một chiếc kiếm sắc đâm xuyên qua, cánh tay phải còn nguyên vẹn, nhưng cầm bát trên tay trái cũng không thành vấn đề.
Diệp Hạo cầm bát lên, múc một thìa cháo, thổi cho đỡ nóng rồi đưa đến bên miệng Linh Hồ Uyển Nhi.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cô ta lập tức trợn tròn mắt, ngạc nhiên không thôi, đơ người ra.
“Ngẩn người gì thế, mau há miệng ra, lẽ nào phải để tôi dùng miệng bón cho cô sao...?”
“Anh... anh... anh”.
“Anh cái gì mà anh, đút cháo cho cô còn kén cá chọn canh sao?”, Diệp Hạo không vui nói, nhân lúc cô ta mở miệng, lập tức nhét thìa vào miệng cô ta.
Xoạch!
Khuôn mặt vừa trở lại bình thường của Linh Hồ Uyển Nhi lại đỏ rực lên, xấu hổ không chịu được.
Diệp Hạo thấy thế thì tim đập lỡ một nhịp, ánh mắt ngượng ngùng của cô ta khiến anh nhớ đến người con gái đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, cũng chính là người đã gián tiếp phá hủy nhà Thương, nữ yêu tinh được vua Thương Trụ si mê - Đát Kỷ.
Đột nhiên, Diệp Hạo nghĩ đến một chuyện, theo truyền thuyết kể lại thì Đát Kỉ hình như cũng có số mệnh là một Tham Lang, và Linh Hồ Uyển Nhi cũng thế.
Hai người đều đẹp như thế, những thuyết số mệnh đó, không lẽ đều là thật sao?
“Khụ khụ khụ...”
Suy nghĩ lung tung, Diệp Hạo không để ý, quên mất phải thổi cho bớt nóng đã trực tiếp bón cháo nóng vào miệng Linh Hồ Uyển Nhi, khiến cô ta nóng quá mà bị sặc.
Tiếng ho kéo suy nghĩ của Diệp Hạo trở lại, chỉ thấy cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận: "Diệp Hạo, anh cố ý? Anh muốn giết tôi sao?"
“Hiểu nhầm rồi, đảm bảo chỉ có một lần thôi...”, sau đó Diệp Hạo tập trung bón cháo cho cô ta, hai người thường xuyên đối mặt với nhau, khiến trong lòng Linh Hồ Uyển Như có chút bồi hồi, ăn xong một bát cháo mà cô ta đã mang hết sự đỏ mặt của cả đời này ra dùng mất rồi.
“Ăn một cái bánh bao chay này, tôi đã cho một ít rau vào bên trong rồi”.
“Tôi không ăn nữa, uống ít cháo là được rồi”.
“Không được, nhất định phải ăn”.
“Tôi thực sự không ăn nữa, no rồi”.