“Ông biết chúng tôi từ xa tới?”, mắt Long Linh xẹt qua một tia ngạc nhiên rồi hỏi.
“Trong thế giới rộng lớn, tất cả chúng sinh có thể gặp nhau thì chính là duyên phận”, Đức Tán Thượng Sư từ từ mở mắt, mỉm cười nói.
“Sư tăng, ông thật là giỏi”, Long Linh chẹp miệng nói.
Từ nhỏ đã sống ở Ám Long Hoa Hạ, đó là nơi vô thần, dù biết được một số bí mật nhưng Long Linh cũng chưa bao giờ thấy hứng thú với tôn giáo.
Đức Tán Thượng Sư cười mỉm, cũng không để ý.
“Các vị đến đây là muốn tìm kiếm thứ gì quan trọng ư?”, Đức Tán hỏi.
Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, sao sư tăng này lại giỏi thế?
Lại đoán được họ đến làm gì?
“Đại sư, tôi tới đây học Phật pháp, ông xem tôi có căn cơ trí tuệ không?”, Long Linh buột miệng nhìn nhìn Đức Tán Thượng Sư nói.
Âu Dương Ngọc Quân trợn trừng mắt, bấm vào eo cô ta một cái ý bảo cô ta đừng nói bậy.
“Hahaha... Cô gái này vướng vào những chuyện trần tục, xung quanh đều là hơi thở hồng trần, lại còn là người vô thần, tuy có tâm địa tốt nhưng không có duyên với Phật giáo”.
Ngay khi Long Linh bĩu môi muốn nói thêm gì đó nữa thì Âu Dương Ngọc Quân đã đưa tay kéo cô ta một cái để ngăn cản cô ta lại nói nhảm, nếu không đợi đến lúc họ bị đuổi ra ngoài hết thì vui rồi.
“Đại sư, chúng tôi đến thực ra muốn làm rõ một chuyện”, Hàn Tuyết kính cẩn nói.
“Cô gái này có Phật Tâm, Phật Tính, Phật Duyên, nếu mà muốn ắt sẽ có được”, Đức Tán Thượng Sư nói.
Hàn Tuyết ngây người ra, Phật Tâm, Phật Tính, Phật Duyên có nghĩa là gì?
Âu Dương Ngọc Quân không để lại dấu vết mà nhíu mày một cái, cậu ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không nói ra được là gì?
Hàn Tuyết chắp tay thành trước ngực, cung kính hành lễ: "Đại sư, cám ơn ông đã khen ngợi. Tôi tới đây vì muốn tìm một loại thuốc thần kỳ chính là quả Phật Tâm. Ông có biết nó ở đâu không?"
Quả Phật Tâm?
Đáy mắt Đức Tán Thượng Sư lóe lên một tia sáng, nhàn nhạt cười nói: "Cô gái, cô có biết quả Phật Tâm là gì không?"
“Vẫn nhờ đại sư chỉ bảo”.
“Quả Phật Tâm là quả thiêng của Bắc Tây Tạng, nghe đồn là do trái tim của phật chuyển hóa thành, mang theo lòng từ bi vô hạn, do lòng từ bi trong tim phật chuyển hóa thành nên còn được gọi là quả bồ đề. Chỉ có người có được sự kiên trì và lòng trắc ẩn lớn lao mới có thể tìm thấy được”.
Đức Tán Thượng Sư nói một cách nghiêm túc, quả Phật Tâm là quả thiêng của Bắc Tây Tạng, Hàn Tuyết nghe thấy thế thì cau mày lại, lời này thực sự có chút đáng sợ.
Lúc này Zado mới kính cẩn nói: "Thượng Sư, tương truyền Tông Thành Kham Bố đời thứ 9 từng nhìn thấy quả Phật Tâm. Thượng Sư có thể cho chúng tôi biết quả Phật Tâm lần đầu tiên được phát hiện là ở đâu không?"
Kham Bố có ý nghĩa giống như vị trụ trì trong Phật giáo Hoa Hạ, Tông Thành Kham Bố là vị Kham Bố cuối cùng trong chùa Đạt Mẫu, và ông rất được kính trọng.
"Đúng vậy, Tông Thành Kham Bố có lòng kiên trì và lòng từ bi vô hạn. Ông ấy đã từng ở bảy bảy bốn mươi chín ngày trên những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng để Bần Hộ Bố Pháp và cuối cùng đã nhìn thấy Đức Phật. Khi ông ấy trở về, đã phát hiện ra quả Phật Tâm trên núi tuyết cheo leo”.