“Vẫn mong đại sư nói cho biết, Hàn Tuyết chắc chắn sẽ hậu tạ”, Hàn Tuyết kích động nói.
Đức Tán Thượng Sư lắc đầu cười: "Cô gái này, cô không hiểu ý tôi rồi. Quả Phật Tâm là quả thiêng ở Bắc Tây Tạng. Chỉ những người có lòng kiên trì và lòng từ bi vô hạn mới có thể tìm được nó. Nếu không, dù tôi có nói cho cô biết địa điểm thì cô cũng không thể nào tìm được”.
“Cái này...”, một tia ảm đạm thoáng qua trong mắt Hàn Tuyết, cô không biết phải hỏi như thế nào nữa.
Những gì Đức Tán Thượng Sư nói quá bí ẩn, trong một lần cô đọc kinh Phật để cầu nguyện cho Diệp Phàm, cô phát hiện ra sự huyền bí của đạo Phật, điều này khiến cô cảm thấy kinh hãi không thôi.
"Cô gái, đừng tự coi nhẹ mình. Cô quên những gì tôi nói vừa về việc cô có Phật tâm, Phật tính, và Phật Duyên rồi à. Tôi có chín quyển kinh luật, tổng cộng là 2.700 tụng. Trong ba ngày tới, hãy nhớ hết một quyển bất kì trong đó, tôi sẽ cho cô biết địa điểm”, Đức Tán Thượng Sư cười nói.
Học thuộc kinh văn?
Hàn Tuyết đột nhiên sửng sốt, có chút không hiểu được ý của Đức Tán Thượng Sư là gì.
Âu Dương Ngọc Quân nhíu mày: “Đại sư, nhất định phải học thuộc kinh văn mới được sao?”
Nghĩ một hồi, cậu ta lại nói: “Chúng tôi đi tìm quả Phật Tâm là để giúp cho anh tôi lấy lại kí ức, đó cũng chính là chồng của chị Hàn Tuyết đây”.
Không ngờ, Đức Tán Thượng Sư lại chỉ cười nhạt: “Thí chủ, nếu mà không có duyên với Phật giáo thì cũng là không có duyên với quả thiêng, mời các vị về cho”.
“Đại sư, tôi học, làm phiền ông rồi”, không thể nào đi về được, Hàn Tuyết nói liên thanh.
“Hàn Tuyết, cô nghĩ kĩ lại đi”, Long Linh nói.
“Đúng thế chị dâu, chị nghĩ kĩ lại đi, học thuộc kinh Phật rất khó, hơn nữa chị học cũng không để làm gì”, Âu Dương Ngọc Quân nhíu mày.
“Không được, tôi đã quyết định rồi, tôi tin mình có thể học thuộc được 1 quyển trong ba ngày”, Hàn Tuyết nói một cách chắn chắn.
“Vậy được, tôi bảo người dẫn cô đến phòng tụng kinh”, Đức Tán Thương Sư vẫy tay gọi một lạt ma đến, rồi dẫn Hàn Tuyết đi.
Hàn Tuyết kiên quyết như thế nên bọn họ cũng không ngăn cản nữa, Đức Tán Thượng Sư cười nhạt: "Ba ngày này các vị có thể ở lại đây”.
Dưới chân núi Thần Nông Giá, Diệp Hạo và Linh Hồ Uyển Nhi đang đi trên một con đường núi nhỏ, họ không đi nhanh, bởi vì vết thương của Linh Hồ Uyển Nhi khiến cô ta không thể thực hiện những động tác có cường độ mạnh.
Diệp Hạo nhìn thời gian rồi bất đắc dĩ than thở: "Đại tiểu thư à, chúng ta đi bộ xuống núi với tốc độ này của cô, nếu như không đuổi kịp để bắt xe buýt thì xong đời rồi”.
“Hừ”.
Linh Hồ Uyển Nhi kiêu ngạo mà hừ lạnh một tiếng: “Vậy tôi phải làm sao đây? Nếu không anh để tôi lại rồi đi trước đi, tránh liên lụy đến anh”.
Diệp Hạo chẹp chẹp miệng, cũng lười so đo mà đi đến trước mặt cô ta rồi ngồi xổm xuống.
“Làm gì?”, Linh Hồ Uyển Nhi dừng lại.
“Cõng cô đấy, để cô ở lại, khác gì để cô ngày ngày nguyền rủa tôi đâu”, Diệp Hạo ngồi xổm xuống, bĩu môi nói.
“Hừ, tôi độc ác như thế sao?”
Bịch.
Diệp Hạo không chú ý bị đá một phát vào mông, rồi ngã lăn ra đất, ngay sau đó Linh Hồ Uyển Nhi cất giọng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc kêu.