Tuy nhiên phải đối mặt với Diệp Hạo thì đó vẫn không là gì. Cho dù Diệp Hạo đã bị thương thì anh vẫn có thể bóp chết gã ta như bóp một con kiến vậy.
Chưa đến nửa phút, tên đàn ông này đã bị đánh bại. Tên cướp vốn đang đe dọa tài xế đã xông qua được nửa đường lại không dám tiến lên thêm một bước.
“Mấy người đó, ngay cả tiền cứu mạng cũng đi cướp, đợi sau này ngồi tù hết đi!”, Diệp Hạo lạnh lùng nói.
Hai tên cướp bị anh đánh bại sợ tới mức gắng sức xin tha, cho dù Diệp Hạo có đâm bọn họ thêm hai dao cũng tốt hơn so với ngồi tù rồi. Cầm dao cướp bóc, tội này vào tù ít nhất cũng phải ngồi mười năm mới được ra.
“Anh ném con dao, tranh thủ được khoan hồng. Nếu không thì…”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Bịch…”, Diệp Hạo còn chưa nói hết lời tên đàn ông đó đã thẳng tay ném con dao gấp xuống đất, ngồi xổm xuống ôm đầu.
Làm kẻ trộm cướp cũng có nghiên cứu một ít pháp luật, tên này không chống cự, cũng không có làm ai bị thương, nếu vào tù thì nhiều nhất là bốn, năm năm là được ra rồi.
“Bốp bốp bốp…”. Lúc này bên trong thùng xe vang lên tiếng vỗ tay, rất sôi nổi.
Diệp Hạo khẽ cười, đến chỗ người đàn ông trung niên đang nửa quỳ, lúc này vẫn còn sợ hãi như lúc đầu, đỡ đến chỗ ngồi: “Chú à, tiền này không có ai dám động đâu, yên tâm đi!”
“Phù phù!”
Người đàn ông trung niên vừa được đỡ lên ghế ngồi, giây tiếp theo đã lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Hạo, anh giật mình vội đỡ ông ấy dậy.
An ủi ông ấy một chút, lúc này Diệp Hạo mới cầm cái túi to của tên cướp qua, vừa cầm lên thì đã có một người xông đến.
“Mau mau, mau đưa đồ cho tôi…”
Có người rất sốt ruột, Diệp Hạo quay đầu nhìn qua thì thấy chính là người lúc nãy đã lên tiếng, nói mấy câu vô liêm sỉ như đồ của bọn họ đã bị cướp hết rồi, tiền cứu mạng của ông chú trung niên đáng lẽ cũng nên bị cướp.
“Cút!”
Người đàn ông này vừa chạm vào cái túi, Diệp Hạo đã lạnh lùng quát một tiếng.
Người đàn ông sững người, sắc mặt lập tức u ám: “Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh muốn cướp tiền của chúng tôi hay sao?”
“Một tên tiểu nhân ích kỷ như anh không có tư cách được ưu tiên lấy lại đồ của mình. Nói một lần nữa, cuốn xéo cho tôi! Nếu không tôi không khách khí đâu!”, Diệp Hạo lạnh giọng nói.
“Anh anh anh… Anh như vậy khác gì bọn cướp đâu. Anh cũng là cướp, anh cũng là…”
“Bốp!”
Người đàn ông còn chưa nói hết câu, Diệp Hạo đã tát một cái, người đàn ông bị đánh lảo đảo đụng vào ghế bên cạnh.