Hắn ta lại nhìn sang Hoắc Thanh Thanh, nghiêm túc nói: “Thanh Thanh, anh sẽ không chấp nhận bất cứ người phụ nữ nào khác ngoài em. Sau trận thi đấu khoảng hơn một tháng nữa, anh sẽ đến gặp Ngụy tông chủ hỏi cưới, dùng kiệu tám người khiêng cưới em về làm vợ!”
Nói xong hắn ta nhìn Hoắc Thanh Thanh chằm chằm, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Hoắc Thanh Thanh xem cô ta sẽ từ chối thế nào. Nhất là Phương Dao, chỉ cần Hoắc Thanh Thanh từ chối vậy thì chứng tỏ Hoắc Thanh Thanh vu oan cho mình.
Nói rõ ra là cô ta đã từ chối Tiêu Mặc Sanh chứ không phải âm thầm gây khó dễ gì.
Hoắc Thanh Thanh nhìn qua nhìn lại hai người, đột nhiên bật cười: “Mọi việc thì tôi đều nghe theo tông môn, nhưng nếu làm hỏng chuyện tình cảm của người khác thì Hoắc Thanh Thanh tôi làm không được!”
Ha!
Ánh mắt mọi người đều nhìn qua Phương Dao. Phương Dao cũng ngây cả người, không ngờ được Hoắc Thanh Thanh sẽ nói như vậy. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Trong lòng Tiêu Mặc Sanh đột nhiên vui mừng, nghe theo tông môn vậy thì sẽ không xảy ra sai xót gì nữa rồi. Tuy Hoắc Thanh Thanh đối xử với hắn ta khá lạnh nhạt nhưng cứ cưới được về trước rồi lại nói, sẽ có thời gian dạy dỗ sau. .
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Hơn nữa nhưng vậy mới khiến hắn ta có ham muốn chinh phục, nếu như cứ dăm ba câu đã thương nhớ ôm ấp, hắn ta cũng chẳng buồn nhìn.
Nhưng mà hắn ta bắt buộc phải cảnh cáo Phương Dao: “Phương Dao, hy vọng sau này cô sẽ tự trọng, có thể gọi tôi là Tiêu Mặc Sanh!”
“Tôi… Tiêu sư huynh…”, Phương Dao cảm thấy tủi thân, Hoắc Thanh Thanh nói bậy bạ thì liên quan gì tới cô ta?
“Xin hãy gọi tôi là Tiêu Mặc Sanh!”, Tiêu Mặc Sanh lạnh lùng nói, hắn ta nhìn sang Hoắc Thanh Thanh: “Thanh Thanh, em yên tâm. Sau này anh sẽ không nói chuyện với người phụ nữ này nữa, anh chỉ chung tình với một mình em!”
Hoắc Thanh Thanh thản nhiên cười: “Đây là quyền của anh, Thanh Thanh không can thiệp nhiều”.
Phương Dao tức đến run cả người, hai mắt như phóng ra lửa, hận không thể lấy kiếm đâm chết Hoắc Thanh Thanh. Trong lòng đều là sự căm thù.
Lục Thần đang đi đến vừa nghe thấy lời của Hoắc Thanh Thanh, trong lòng đã căng thẳng, Hoắc Thanh Thanh nghe theo lời tông môn.
Ý là cô sẽ không phản kháng?
Thế này là ngầm đồng ý gả cho Tiêu Mặc Sanh sao?
Bỗng nhiên anh ta cảm thấy tim thật đau, anh ta thích Hoắc Thanh Thanh, hơn nữa anh ta cảm thấy Tiêu Mặc Sanh không phải là người dịu dàng nho nhã như vẻ bề ngoài. Công pháp anh ta tu luyện có chút đặc biệt, cứ có cảm giác đôi khi ánh mắt của Tiêu Mặc Sanh có chút tà ác.
Còn về Phương Dao?
Anh ta biết Phương Dao thích mình, nhưng mà trước giờ anh ta chưa từng thích Phương Dao.
Phương Dao từ phí trước đi ra sau, vội vàng đứng bên cạnh Lục Thần: “Lục sư huynh, anh đừng nghe Hoắc Thanh Thanh nói bậy bạ, trước giờ em chưa từng…”
“Sư muội Phương Dao, đây là tự do của cô, thích một người cũng không có gì sai, không cần giải thích với tôi!”, Lục Thần thản nhiên nói không chút biểu cảm gì.
“Không, Lục sư huynh, anh biết là em thích anh, sẽ không thích người khác. Anh tin em đi!”, Phương Dao kích động nói, dáng vẻ gần như là cầu xin.
Thực ra, bản thân Lục Thần cũng rất mơ hồ, tại sao Phương Dao lại thích mình như vậy, thậm chí còn theo đuổi một cách điên cuồng. Chỉ cần trong tông môn có đệ tử nữ nào thân với anh ta một chút thì sẽ bị Phương Dao căm ghét.