Lục Thần không thích kiểu ham muốn kiểm soát mạnh như vậy, thậm chí là có ác cảm. Sao anh ta có thể qua lại với Phương Dao được?
Đương nhiên, nguyên nhân trong đó chỉ có bản thân Phương Dao biết, khi vẫn chưa có được Lục Thần, cô ta sẽ không nói ra.
“Lục sư huynh, đã lâu không gặp!”, Hoắc Thanh Thanh chào hỏi Lục Thần, cô ta có ấn tượng tốt với Lục Thần, anh ta cũng từng giúp cô ta mấy lần.
Chỉ là Lục Thần thích cô ta, cô ta sẽ không chấp nhận, đời này cô ta chỉ yêu một mình Diệp Phàm mà thôi, cho dù biết trước sẽ không có kết quả!
Thái độ của Hoắc Thanh Thanh với Lục Thần và Tiêu Mặc Sanh khác nhau hoàn toàn, Hoắc Thanh Thanh chào hỏi Lục Thần, lập tức anh ta cũng mỉm cười. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Sư muội Thanh Thanh có khó khăn gì cứ nói, sư huynh nhất định sẽ giúp em!”, Lục Thần cười nói.
Tiêu Mặc Sanh đứng bên cạnh lòng chùng xuống, làm sao mà hắn ta không nhìn ra là Lục Thần thích Hoắc Thanh Thanh, ánh mắt đó không đơn giản là tình cảm giữa sư huynh với sư muội.
Không đợi Hoắc Thanh Thanh lên tiếng, Tiêu Mặc Sanh tiếp lời: “Anh Lục, Thanh Thanh mà có chuyện gì, tôi có thể giúp em ấy giải quyết, chắc là dưới gầm trời này không có nhiều chuyện mà Hồn Thiên Môn của tôi không thể xử lý được!”
Tiêu Mặc Sanh trực tiếp lấy Hồn Thiên Môn ra, Hồn Thiên Môn lớn mạnh hơn Tứ Phương Tông rất nhiều.
Sắc mặt Lục Thần không vui, lúc này Hoắc Thanh Thanh mới duyên dáng cười: “Cảm ơn ý tốt của sư huynh Lục Thần, nếu vậy thì em không khách sáo đâu, em mới luyện được một chiêu kiếm, có thời gian thì nhờ sư huynh chỉ giáo, cũng để em tìm ra điểm còn thiếu sót”.
“Được, anh nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ”, Lục Thần nhanh chóng trả lời, thầm vui mừng phấn khởi.
Phương Dao đứng một bên tức nghiến răng nghiến lợi, cô ta muốn gặp Lục Thần, thông báo mấy lần đều bị từ chối vì đủ loại lý do.
Mà Hoắc Thanh Thanh chỉ nói một câu, Lục Thần đã đồng ý, so sánh hai người với nhau, Phương Dao liền nổi cơn ghen lồng lộn.
Tiêu Mặc Sanh cũng u ám mặt mày, vợ tương lai của mình, sao có thể cùng luyện kiếm với người khác chứ?
Nhưng nếu hắn ta lên tiếng cản trở thì lại thể hiện hắn quá nhỏ mọn, hơn nữa còn sẽ khiến Hoắc Thanh Thanh phản cảm.
Nếu đã vậy thì chỉ có một cách có thể khiến Lục Thần không dạy được.
“Anh Lục, nghe danh kiếm pháp Lưu Thủy rất tuyệt diệu, tôi muốn thỉnh giáo một chút, không biết được không?”, Tiêu Mặc Sanh nói.
Mọi người giật mình, Tiêu Mặc Sanh muốn thách đấu Lục Thần sao?
Có điều, mọi người cũng nhanh hiểu ra, hắn ta muốn đánh Lục Thần bị thương, không thể dạy Hoắc Thanh Thanh luyện kiếm đây mà.
Phương Dao thót tim, hình như Lục Thần chưa đột phá lên tiểu tông sư, sao có thể là đối thủ của Tiêu Mặc Sanh?
Vừa muốn lên tiếng, trong đầu cô ta lại bật ra suy nghĩ, chắc chắn Hoắc Thanh Thanh đang lợi dụng Lục Thần, nếu Lục Thần bị Tiêu Mặc Sanh đánh bị thương, cô ta sẽ có cơ hội chăm sóc Lục Thần, bồi dưỡng tình cảm hai người.
Nếu được như vậy thì Lục Thần bị thương, ngược lại là chuyện tốt.
“Sư huynh Lục, sắp vào trận đấu lớn rồi, không cần phải vậy đâu!”, Hoắc Thanh Thanh chau mày nhắc nhở Lục Thần.