Phá Quân Mệnh

Dưới sàn đấu, sau khi hai người rời đi, mọi người cũng lũ lượt tản ra.

Trận đấu này chưa phân thắng bại, trừ hai người họ thì không ai biết kết quả ra sao.

Rất nhanh, ở đây chỉ còn hai người Phương Dao và Hoắc Thanh Thanh, Phương Dao tức tối nhìn Hoắc Thanh Thanh.

“Hoắc Thanh Thanh, không ngờ cô lại ác độc như vậy, dám bịa chuyện ngậm máu phun người!”

“Hơ hơ, sư tỷ, đó đều là học từ chị đấy, Thanh Thanh cảm ơn sự dạy dỗ của sư tỷ nhé”, Hoắc Thanh Thanh híp mắt cười nói một câu đầy vẻ khiêu khích, rồi quay người bỏ đi.

Phương Dao đứng đằng sau tức nghiến răng nghiến lợi: “Hoắc Thanh Thanh, mày đáng chết, đáng chết…”

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Mắng chửi một thôi một hồi, Phương Dao vội chạy về phía phòng của Lục Thần, cô ta muốn giải thích rõ ràng rằng bản thân không hề thích Tiêu Mặc Sanh.



Hàn Tuyết đã ở trong chùa Đạt Mẫu ở Nagqu Bắc Tạng được một ngày một đêm, mấy người Âu Dương Ngọc Quân đang đứng bên ngoài phòng tụng kinh, có lạt ma ngồi xếp bằng ở đó nói với họ là người ngoài không được phép vào phòng tụng kinh.

Một ngày một đêm này, Hàn Tuyết không ra khỏi phòng tụng kinh nửa bước, nếu không phải còn láng máng nghe thấy tiếng của Hàn Tuyết thì mấy người Âu Dương Ngọc Quân đã xông vào lâu rồi.

“Ngọc Quân, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”, Long Linh lo lắng hỏi.

Nếu không thì sao không cho họ đi vào, đến đứng ngoài cửa nhìn một cái cũng không được, làm gì mà thần bí thế!

Âu Dương Ngọc Quân nghiêm mặt, cậu ta có cảm giác không nói lên lời, luôn cảm thấy nếu còn tiếp tục thì có thể sẽ xảy ra chuyện không hay.

“Zado, cậu là người Tạng, cậu tin tưởng họ, hay cậu tìm lý do vào xem chị dâu có chuyện gì không?”, Âu Dương Ngọc Quân hỏi Zado đứng cạnh đó.

Zado vò đầu: “Vậy để em thử, nhưng anh Ngọc Quân cứ yên tâm, người tin Phật sẽ không làm chuyện phá giới đâu, chắc chắn sẽ không có chuyện gì được”.

Zado đi lên trước, một lạt ma đang ngồi xếp bằng lập tức đứng dậy cản cậu ta.

Zado dùng tiếng Tạng nói chuyện với ông ta, nói một lúc lâu đối phương mới đồng ý để cậu đứng ở cửa nhìn, nhưng chỉ được nhìn, không được vào trong.

Zado vội vàng cảm ơn, đi đến trước cửa ngó vào trong, chỉ thấy Hàn Tuyết ngồi sau một cái lư hương, tay cầm quyển kinh đang tụng niệm.

Ngoài cô ra còn có mấy lạt ma cũng đang niệm kinh, có điều không phải đang niệm Kinh Luật, mà là cái gì đó.

Zado thở phào một hơi, chỉ cần không sao là tốt, cậu ta quay về: “Anh Ngọc Quân, cô Hàn vẫn đang niệm kinh, cô ấy không sao”.

Âu Dương Ngọc Quân gật đầu, nhưng cảm giác thấp thỏm lo âu trong lòng càng mãnh liệt hơn.

Trong một phòng thiền của chùa, Đức Tán Thượng Sư ngồi bên trong, trước mặt ông còn có hai vị hòa thượng nữa.

Nếu Zado ở đây thì cậu ta sẽ nhận ra, một người là trụ trì ngôi chùa này – kham bố Phổ Đà, còn hòa thượng kia dường như đã già lắm rồi, hàng lông mày dài rủ xuống, trông như có thể viên tịch bất cứ lúc nào.

“Kham bố Phổ Đà có nhầm không?”, Đức Tán Thượng Sư hỏi.

“Phá Quân ẩn mình, Chu Tước xuất hiện, trở thành Minh Vương Khổng Tước của ta, mang dáng hình của Phật, có Phật tâm, có Phật tính, chính là Phật của ta”, kham bố Phổ Đà trầm trọng nói.

Trước mặt ông đặt một quyển sách cùng với một bàn tính khắc đầy phù chú, giống như được mài từ xương, đó là bàn tính hiện tượng các vì sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui