Hàn Tuyết bất lực gật đầu: “Đức Tán Thượng Sư nói trong thuật âm dương của Đạo giáo gọi là Chu Tước, bọn họ gọi là Minh Vương Khổng Tước…”
“Trời đất, nếu cô có mệnh Chu Tước hiếm gặp vậy thì cô là người được trời cao ban phước, trời sinh thích hợp luyện võ đấy, Chu Tước ở phía nam thuộc mệnh hỏa, nếu cô mà học võ thì sẽ hợp với mấy công pháp mạnh mẽ”.
Long Linh lập tức kích động nói liến thoắng luôn mồm, thậm chí còn nói sau khi trở về sẽ tìm cho Hàn Tuyết một vị sư phụ trong Ám Long Hoa Hạ để cô theo học võ, sau này tẩn chết Diệp Phàm luôn.
Khiến Hàn Tuyết cười khổ mãi không thôi, bây giờ đâu phải lúc nói chuyện này.
Long Linh bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Tiểu Tuyết, không cần họ chỉ bừa, chúng ta tự đi tìm đi, nếu mà không tìm được thật thì như lời hòa thượng kia nói thôi, là do không có duyên, tôi bảo ông nội tôi để ý xem cho, có khi trong giới võ đạo sẽ xuất hiện loại dược liệu thần kỳ như thế”.
Có rất nhiều thứ không hề truyền ra thế giới bên ngoài kia, dù sao trong nước luôn đề cao thuyết vô thần, cho dù gặp ai nhón chân dùng khinh công nhảy cao mấy mét, hoặc bay qua tường cũng sẽ cho rằng là mình hoa mắt. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Những những thứ đó có tồn tại trong giới võ đạo, chỉ là do yêu cầu của thái tổ vào mấy mươi năm trước, các môn phái võ đạo mới dần lùi vào núi sâu.
“Không, Long Linh, tôi cho rằng chúng ta có thể thử xem!”
Sau khoảng thời gian im lặng, Hàn Tuyết đột nhiên lên tiếng, cô cho rằng điều này khả thi hơn so với việc các cô cứ mù quàng lao vào trong núi Tuyết Sơn.
Điều này không nói cô không có niềm tin, không có nghị lực để đi tìm, mà trong lúc đọc kinh, có một cảm giác đặc biệt khiến cô tin những lời của Đức Tán Thượng Sư.
Trong lúc bọn họ đang trao đổi với nhau, bên trong một gian điện của chùa Đạt Mẫu, Đức Tán Thượng Sư đang ngồi cùng kham bố Phổ Đà.
Đức Tán Thượng Sư nói phương pháp của mình cho kham bố Phổ Đà nghe, nghe vậy sắc mặt của kham bố Phổ Đà có chút khó coi: “Ông lại nói những điều này cho cô ấy biết, như vậy không tốt cho chúng ta, ngộ nhỡ có người nào trong số bọn họ hiểu về chiêm tinh, vậy không phải sẽ phá hỏng kế hoạch của chúng ta sao”.
“Kham bố yên tâm, những thứ này tôi đã thử qua rồi, chiêm tinh học là bảo vật của phật giáo vùng Tạng chúng ta, đâu phải ai cũng có thể học được?”, Đức Tán Thượng Sư nói.
“Không thể tự mãn được, thuyết âm dương trong đạo giáo của người Hán cũng gần giống với chiêm tinh học của chúng ta, hơn nữa về mặt nào đó đạo giáo của bọn họ còn thần bí hơn nhiều”.
Kham bố Phổ Đà nghiêm túc nói: “Nhưng mà ông cũng nói, cô ấy đã bán tín bán nghi, tôi thấy nên lùi lại hai ngày, tốt nhất không nên để lộ ra bất cứ điều gì”.
Nói xong, bọn họ cùng nhìn về phía một ông lão với hàng lông mày trắng rủ xuống ngồi im như đã viên tịch, người này đang chắp tay niệm kinh.
Trong phòng tụng kinh, nhóm người của Hàn Tuyết đã bàn bạc xong, chuẩn bị lên đường đi tìm quả Phật Tâm theo lời chỉ dẫn của Đức Tán Thượng Sư, Hàn Tuyết lúc này đang đọc kinh lễ Phật, hy vọng kinh kệ có thể chỉ cho bọn họ con đường chính xác.
Tuy rất mơ hồ, nhưng nó cũng là cách an toàn nhất, dù gì lạt ma của chùa sẽ dẫn bọn họ cùng đi, đây cũng là yêu cầu mà Đức Tán Thượng Sư đã chấp nhận sau khi trao đổi cùng Hàn Tuyết.
Qua một lúc sau, một vị lạt ma đi tới, mời nhóm người của Âu Dương Ngọc Quân đi ra.
Bởi vì, khi đến lượt bọn họ đọc kinh, nhóm người của Âu Dương Ngọc Quân vừa rời đi không lâu.
Thấy Đức Tán Thượng Sư đã đi tới, Hàn Tuyết vội vàng đứng dậy, nói: “Thượng sư, chúng tôi đã bàn bạc xong, ba người bọn họ sẽ đi tìm quả Phật Tâm, vẫn mong Thượng sư cử lạt thêm lạt ma của chùa để dẫn đường cho bọn họ”.
“Thí chủ Hàn yên tâm, các lạt ma của chùa lúc nào cũng sẵn sàng lên đường, nhưng có thể tìm được hay không tất cả đều là ý Phật!”, Đức Tán Thượng Sư khoan thai nói, nhưng trong lòng lại vô cùng hoan hỉ.