Linh Hồ Uyển Nhi không uống trà, đơn giản chỉ vì chê chén trà của họ bẩn, chứ cũng không phải cảnh giác gì.
Chỉ là người đàn ông đội mũ da đó cũng không quan tâm, Linh Hồ Uyển Nhi chỉ là một người con gái, không thể làm được gì.
“Đừng có qua đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát...”, Linh Hồ Uyển Nhi hoảng sợ hét lớn, lập tức đứng bật dậy.
Báo cảnh sát?
Mấy người đó nhìn nhau một lúc rồi đột nhiên cười phá lên, cứ như thể nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười vậy.
“Người đẹp, không nói đến việc ở đây không có sóng, cô có biết đồn cảnh sát gần nhất cách đây bao xa không?”, tên đàn ông đó hỏi.
“Đồn cảnh sát gần đây nhất là đồn Đô Lan, cách đây hơn 100km, đợi họ đến được đây thì cũng quá muộn rồi, haha…”
“Người đẹp này, phục vụ các anh đây cho tốt thì sẽ thả hai người đi, nếu không thì đừng trách các anh trai độc ác, lột sạch đồ bạn trai cô rồi ném vào vùng đồng không mông quạnh cho đám chó sói ăn thịt”.
“Các người như thế này là phạm pháp, không sợ đụng đến pháp luật sao?”, Linh Hồ Uyển Nhi hét lớn, cố gắng ngăn cản họ.
“Haha, người đẹp này còn không hiểu rõ tình thế hiện giờ hay sao, phục vụ các anh em đây cho thật tốt thì sẽ biết ai là trời, ai là đất,...”, tiếng nói truyền đến từ phía sau, chính là người đàn ông ở bên ngoài sửa xe.
Người đàn ông với vẻ mặt vô cùng dâm tà, hắn ta đưa tay kéo sập cửa cuốn xuống, còn người đàn ông đang sửa lốp xe cũng mở rèm bước vào.
Sáu người đàn ông vây Linh Hồ Uyển Nhi vào giữa, người nào người nấy đều nhìn cô ta với ánh mắt rực lửa.
Linh Hồ Uyển Nhi thấy sáu người đàn ông vây quanh mình thì bộ dáng hoảng sợ ban đầu lập tức biến mất, cô ta duỗi tay kéo khẩu trang xuống.
Sáu người đàn ông đó dừng lại ngay lập tức, đúng là đẹp đến mức không gì diễn tả được, chẳng khác gì tiên nữ giáng trần.
Sắp có thể hôn được mỹ nữ, đám đàn ông người nào người nấy hưng phấn hết cả lên.
Linh Hồ Uyển Nhi lúc này cười một cái, nụ cười chói sáng như một bông hoa nở rộ: “Tôi có đẹp không?”
“Đẹp, đẹp hết mức...”
Đám người đồng thanh trả lời, Linh Hồ Uyển Nhi lại mềm nhẹ nói: “Tôi đẹp như thế này, đám bọ chét các người có xứng đáng không?”
Bọ chét?
Mấy người đó sững lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng không nói gì, Linh Hồ Uyển Nhi lại cử động.
Cô ta với tay lấy chiếc ghế đẩu trước mặt rồi đập vào đầu tên đàn ông đứng gần nhất.
“A...”
Người đàn ông đó hét lên một tiếng vô cùng thảm thiết, chiếc ghế này làm từ gỗ thịt, vừa dày vừa nặng, nhưng lại bị đánh đến vỡ ra, máu từ đầu tên đó không ngừng chảy xuống.
Bị đánh một cách đột ngột như thế khiến cho mấy người này đơ ra một chút, nhưng ngay lập tức phản ứng lại.
“Đệt, thế mà dám ra tay, đệt má con đàn bà này...”
Vừa dứt lời, Linh Hồ Uyển Nhi xoay người một cái, cặp chân dài nhấc lên, đạp thẳng vào cằm người đàn ông đó.