Chương có nội dung bằng hình ảnh
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, tên đó hét lên vô cùng thảm thiết, không chỉ là lệch cằm mà xương cằm của hắn ta đã vỡ ra luôn rồi.
Trong một lát, trừ người đàn ông đội mũ da ra thì những người còn lại đều ngã vật hết ra đất và la hét om sòm, lần này đến lượt Linh Hồ Uyển Nhi cười nhạo.
“Mày là đại ca của chúng nó sao?”
“Đúng thế, người đẹp, tôi sai rồi, cô tha cho tôi, sau này tôi không dám nữa...”, người đàn ông đó van nài, nghe những âm thanh la hét thế kia, đúng là quá thảm rồi.
Không ngờ một người con gái đẹp như thế lại là một người luyện võ, đúng là dây vào họa lớn.
“Nói cho tôi biết, tại sao anh ấy uống trà vào lại ngất đi ngay lập tức như thế, nhưng các người lại không bị sao?”, Linh Hồ Uyển Nhi vô cùng tò mò, họ cùng uống một loại trà, sao mà chỉ có Diệp Hạo bị như thế.
Người đàn ông đội mũ da chớp mắt: "Người đẹp, sau khi tôi nói xong cô có thể thả tôi được không?"
“Mày không có tư cách để mặc cả, cho mày 3 giây để nói”.
Người đàn ông đội mũ da cảm thấy lạnh cả sống lưng, không dám nói thêm nữa, hắn ta đến gần bếp lò lấy ra toàn bộ lá trà trong hộp trà ra, trông cứ như viên bánh vậy.
Người đàn ông đó bẻ hai đầu của hai lá trà rồi đặt xuống bàn, nói: “Người đẹp, cô nhìn lá trà này đi, chúng có điểm khác nhau”.
Linh Hồ Uyển Nhi lại gần để nhìn, ngay lúc này, vẻ tàn nhẫn thoáng qua trên khuôn mặt người đàn ông, một tay hắn ta cầm dao từ bên dưới đâm vào người Linh Hồ Uyển Nhi.
“Đi chết đi...”
Người đàn ông hét lớn, mọi thứ xảy ra quá đột ngột, nhưng Linh Hồ Uyển Nhi không hề hoảng loạn mà nhanh chóng lùi lại phía sau, cứ như đang bay vậy, dù có lùi lại cũng tràn đầy sự xinh đẹp.
Chỉ là khi cô ta lùi lại, đã cầm lấy chiếc kẹp lửa trên bếp, một đầu của chiếc kẹp lửa cháy đỏ, và cô ta cầm nó đâm thẳng về phía trước.
Người đàn ông không tránh kịp, kẹp lửa đập thẳng vào vai phải của hắn ta.
“A...”, tên đó hét lên một cách thảm thiết, lập tức lùi lại phía sau, con dao trong tay không cầm vững nên rơi xuống dưới.
Keng!
Linh Hồ Uyển Nhi bước nhanh đến rồi ngay lập tức đá người đàn ông đó bay ra, sau đó bước đến trước mặt hắn ta với chiếc kẹp lửa trên tay.
Hắn ta lập tức hoảng sợ: “Đừng, xin cô...”
A...
Sắc mặt Linh Hồ Uyển Nhi lạnh hẳn đi, chiếc kẹp lửa xuyên thẳng vào vai còn lại của hắn ta, quần áo làm từ đệm bông cũng không chống đỡ nổi, một mùi thịt bị nướng chín bốc ra.
Mồ hôi trên mặt người đàn ông chảy xuống đầm đìa, hắn ta hét lên một tiếng thảm thiết.
Đối với loại người này thì Linh Hồ Uyển Nhi không có chút lưu tình nào, nếu mà cô ta là một cô gái yếu đuối thì hôm nay đã bị làm nhục rồi.
Một người phụ nữ bị 6 người đàn ông làm nhục thì chỉ có duy nhất một kết quả – chết.
Hơn nữa, cô ta cũng không biết được trước đây đã từng có người phụ nữ nào từng bị họ làm nhục không, chỉ là nhìn bộ dạng hung hãn của tên đội mũ da đó, trong tay hắn ta chắc chắn đã từng có mạng người.
Linh Hồ Uyển Nhi cầm kẹp lửa, chỉ vào mặt hắn ta, lạnh lùng nói: "Nói cho tao biết, đó là loại trà gì, làm sao có thể khiến anh ấy tỉnh dậy?"
"Cà độc dược, bên ngoài các người gọi nó là cà độc dược gai tù, nó có thể nhanh chóng làm người ta choáng váng, chúng tôi đã pha với trà Tây Tạng, một nửa trà Tây Tạng, một nửa cà độc dược..."
Người đàn ông không dám giở trò nữa, mà nói ra hết, Linh Hồ Uyển Nhi nghe thấy thế thì có chút kinh ngạc, hóa ra là cà độc dược.