Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đúng lúc này có một vị lạt ma đi tới, hai tay chắp trước ngực, nói: “Thí chủ, chúng tôi sắp đóng cửa chùa, nếu muốn lễ phật xin mời quay lại vào ngày mai!”
“Ồ, chúng tôi đi ngay...”, Diệp Hạo vội vàng nói, anh cùng Linh Hồ Uyển Nhi đi ra phía cổng chùa, quay lưng về phía phòng đọc kinh.
Gần như đúng lúc này, rèm cửa phòng đọc kinh được mở ra, một bóng người thanh tú bước ra, người này không ai khác chính là Hàn Tuyết.
Thế nhưng Diệp Hạo lại đang cùng Linh Hồ Uyển Nhi rảo bước đi về phía cổng, cho nên hai người cứ thế mà lướt qua nhau.
“Vừa rồi tôi thấy anh cau mày, sao vậy?”, vừa đi Linh Hồ Uyển Nhi vừa hỏi.
“Không có gì, chúng ta mau đi thôi, cũng đã nửa ngày không ăn gì rồi”, Diệp Hạo cười nói.
Hai người mau chóng đi ra cổng chùa, rồi rẽ vào một hành lang, anh quay đầu lại liếc nhìn vào phòng đọc kinh.
Vừa rồi, lẫn trong tiếng đọc kinh đó, dường như anh có nghe ra một giọng nói vô cùng thân thuộc, nhưng lại không biết vì sao lại có cảm giác này, giống như nó đã khắc sâu vào trong tâm trí của anh.
“Có thể là tôi nghĩ nhiều quá rồi...”, Diệp Hạo lắc đầu.
Ở đây không có khách sạn, nhà nghỉ, đa phần người dân Tây Tạng tới đây thắp hương lễ phật đều ở lại trong chùa, hoặc là ở lại nhà dân.
Chỉ có điều Linh Hồ Uyển Nhi mắc bệnh sạch sẽ, cho nên hai người lái xe tới một vùng đất trống, ngả ghế xe ra, rồi bật điều hoà trong xe.
Trải qua một đêm trong xe.
Tứ Phương Tông, Hoắc Thanh Thanh ngồi trong đêm ngước đầu nhìn ánh trăng, rồi chìm vào trong dòng suy nghĩ.
Còn hơn một tháng nữa sẽ tới ngày thi đấu, tới lúc đó Tiêu Mặc Sanh sẽ tới đề nghị cầu thân với Tứ Phương Tông, và xin được cưới Hoắc Thanh Thanh.
Hoắc Thanh Thanh kiên quyết từ chối, nhưng chỉ có cách đánh bại Tiêu Mặc Sanh, mới có thể huỷ bỏ được hôn ước này, song Hoắc Thanh Thanh cũng biết bản thân dù có bứt phá thêm nữa cũng không thể nào đánh bại được Tiêu Mặc Sanh.
Còn Lục Thần đáng tiếc chỉ thua Tiêu Mặc Sanh một chiêu, thế nhưng khi đó Tiêu Mặc Sanh còn chưa dùng hết sức.
Nếu như Diệp Phàm ở đây, không biết có thể đánh lại được Tiêu Mặc Sanh hay không, cô ta rất muốn nói cho Diệp Phàm biết cô không muốn bị mang ra làm người liên hôn, cũng không muốn gả cho Tiêu Mặc Sanh.
Cô ta chỉ thích mình Diệp Phàm, nhưng Diệp Phàm đã có người mình yêu, lại còn đã kết hôn.
Nếu như để Diệp Phàm lấy phân thận là người đàn ông của cô ta, đứng ra giúp cô ta đánh bại Tiêu Mặc Sanh. Ở đây thì có thể chấp nhận được, nhưng khi trở lại thành phố Cảng, cô ta sẽ trở thành kẻ thứ ba, trở thành kẻ có lỗi với Hàn Tuyết...
“Thanh Thanh, lại đang lo lắng về chuyện liên hôn sao?”, đúng lúc này, một giọng nói ấm áp vang lên.
Hoắc Thanh Thanh vội vàng đứng lên, quay đầu lại đi về phía Hoa Vũ Dung: “Sư phụ, con không thích Tiêu Mặc Sanh”.
“Sư phụ biết”, Hoa Vũ Dung điềm nhiên cười, vỗ nhẹ vào tay Hoắc Thanh Thanh, ý bảo cô ta ngồi xuống.
Hoa Vũ Dung lại thở dài một tiếng: “Con yên tâm, sư phụ tuy không có tiếng nói ở trong tông môn, nhưng tới cuối cùng nếu con vẫn kháng chịu, sư phụ sẽ nghĩ cách đưa con ra khỏi tông môn”.