Phá Quân Mệnh

Nhìn quanh một lượt, cô ta xích lại gần Hoa Vũ Dung, nhỏ tiếng nói: “Sư phụ, mấy ngày trước sư huynh Lục và Tiêu Mặc Sanh chiến đấu với nhau, sư huynh Lục có bị thương, sư huynh nói trong lúc chiến đấu với Tiêu Mặc Sanh, có cảm nhận được chút tà khí”.

Hoa Vũ Dung liền ngây người ra, sắc mắt liền trùng xuống, lẽ nào Hoắc Thanh Thanh cũng phát hiện ra có điều gì bất thường?

Bà ta liền phóng ra một luồng khí bao quanh lấy hai người bọn họ, luồng khí này còn tạo ra những tiếng lẹt xẹt rất nhỏ, gây nhiễu giọng nói của bọn họ, để tránh bị người khác nghe thấy.

“Chuyện này không được nói bừa, bằng không hậu quả rất nghiêm trọng đấy”, Hoa Vũ Dung nghiêm nghị nói.

“Con biết, sư huynh Lục nói trước kia trong một lần luyện tập, có chạm mặt Tiêu Mặc Sanh, hai người tuy không giao đấu, chỉ chào hỏi qua, nhưng sư huynh Lục giữa chừng có nhận được điện thoại của sư đệ, nên đã quay về”.

“Trên đường về có gặp ba người chết, cả ba người này đều bị huỷ dung, toàn thân bê bết máu, nhìn qua trông rất giống với Huyết Độc Chưởng trong truyền thuyết, tại hiện trường sư huynh còn tìm thấy một tấm vải, mà màu sắc của tấm vải này lại giống hệt với màu sắc quần áo của Tiêu Mặc Sanh”.

“Huyết Độc Chưởng?”


Hoa Vũ Dung cau chặt mày, Huyết Độc Chưởng vô cùng ác độc, sớm đã thất truyền trong giới võ đạo, lý do là vì tu luyện Huyết Độc Chưởng phải dùng máu người cùng với máu độc của các loài có độc khác làm vật dẫn.

Càng đáng sợ hơn, phương pháp tu luyện này cần phải có máu người, mà tốt nhất là máu của trai tân và máu của trẻ sơ sinh, có thể nói tàn độc vô cùng, nhưng uy lực của nó lại vô cùng mạnh.

“Tại sao Lục Thần lại nói những điều này với con?”, Hoa Vũ Dung nói.

“Vốn dĩ sư huynh Lục không nói, dù gì sư huynh cũng không có chứng cứ xác thực, mấy ngày hôm trước trong lúc con tới thăm sư huynh, sư huynh không cẩn thận nên đã lỡ lời, bây giờ trong cả tông môn chỉ có ba người chúng ta biết điều này”.

Hoa Vũ Dung nghiêm nét mặt: “Vậy thì được, tốt nhất không được để chuyện này truyền ra ngoài, bằng không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, ngày mai sư phụ sẽ đi tìm Lục Thần để dặn dò cậu ta một vài chuyện, chúng ta vào phòng nói tiếp”.

Vừa dứt lời, hai người liền đứng lên, Hoa Vũ Dung bất giác liếc mắt nhìn về góc trái căn phòng.

Phòng bên trái ngay chỗ rẽ, sau khi Hoa Vũ Dung và Hoắc Thanh Thanh bước vào phòng thì một bóng người từ góc bước ra.


“Hừ, lại dám bàn bí mật mà không cho con biết, sư phụ à sư phụ người đã bất công như vậy thì đừng trách Phương Dao này độc ác..”

Người phụ nữ đi ra từ chỗ rẽ chính là Phương Dao, sư tỷ của Hoắc Thanh Thanh, vẻ mặt cô ta lúc này vô cùng nham hiểm.

Liếc nhìn bóng dáng bọn họ bước vào phòng rồi cô ta mới quay người trở về, không đi cửa chính mà nhảy ra khỏi tường cao rời đi.

Bên trong phòng, Hoắc Thanh Thanh vừa rót hai chén trà xanh vừa hỏi: “Sư phụ, lúc nãy chẳng phải là tiện nhân Phương Dao trốn ở góc phòng sao!”

“Chú ý lời nói của con, đó là sư tỷ của con!”, Hoa Vũ Dung gõ đầu cô ta một cái.

“Hừ, sư tỷ gì chứ, đó cũng chỉ là cái thứ ăn cây táo rào cây sung mà thôi, cô ta không xứng làm đồ đệ của sư phụ!”

Hoắc Thanh Thanh tức giận nói một câu, ngay sau đó lại đổi giọng: “Sư phụ, lão già đó vẫn chưa chịu buông tay sao? Sao sư phụ không nói với tông chủ, để tông chủ trị tội Tam trưởng lão!”

Hoắc Thanh Thanh biết vì sao Phương Dao lại phản bội như vậy, cũng hiểu vì sao Hoa Vũ Dung khó chịu, đó chính là do Tam trưởng lão của Tứ Phương Tông – kẻ vẫn luôn theo đuổi Hoa Vũ Dung thậm chí là không từ thủ đoạn nào.

“Cốp!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận