Âu Dương Ngọc Quân hét lên, thuận thế nắm lấy tay Long Linh bên cạnh chạy về phía sau, Zado cũng phản ứng lại chạy về phía sau.
"Răng rắc, răng rắc…”
Tốc độ băng nứt ra nhanh hơn bọn họ tưởng rất nhiều, Âu Dương Ngọc Quân dùng hết sức nắm lấy tay Long Linh, ba người điên cuồng chạy.
Ầm!
Vào lúc này, có một tiếng động lớn, lớp băng hoàn toàn vỡ vụn, Âu Dương Ngọc Quân dùng tay kia rút chiếc rìu leo núi trên thắt lưng ra, gắng sức quăng đi.
Đầu kia cây rìu có một sợi dây xích, đã bị cậu ta nắm chặt, hai chân dẫm trên mặt băng sắp sụp đổ, ôm Long Linh bay thẳng về phía trước đứng vững ở mép đá.
Tuy nhiên, Zado lại không may mắn như vậy, tốc độ và sức mạnh không bằng Âu Dương Ngọc Quân, lúc còn cách hồ tám chín mét, mặt băng vỡ ra rơi thẳng xuống nước.
"Anh Âu Dương cứu em, em không biết bơi..."
Zado hét lên, sau khi cái ba lô nặng nề trên người cậu ta bị ngâm trong nước, khiến cả người nhanh chóng chìm xuống, hơn nữa vẫn đang chìm xuống sâu.
"Zado vứt trang bị đi, mau ném đi...", Âu Dương Ngọc Quân hét lên một tiếng, vừa hét vừa lột hết trang bị trên người, ngay cả quần áo đệm bông trên người cũng nhanh tuột ra.
Trong khoảng thời gian rất ngắn, trên người chỉ còn sót lại một cái quần đùi, cậu ta lấy ra một bó dây thừng rồi mở ra.
"Long Linh nắm chặt, tôi xuống dưới cứu Zado…”, Âu Dương Ngọc Quân đưa một đầu dây thừng cho Long Linh, mạnh mẽ lao xuống nước hồ lạnh lẽo.
Nước hồ lạnh thấu xương, trong khoảnh khắc nhảy vào, Âu Dương Ngọc Quân có xu hướng bị chuột rút.
Long Linh nắm chắc sợi dây thừng với vẻ mặt vô cùng căng thẳng nhìn xuống trong hồ nước, Zado đã chìm xuống, không còn cách nào khác vì trang bị trên người cậu ta quá nặng, sau khi thấm nước, trọng lượng dường như tăng gấp đôi.
Điều càng khiến Âu Dương Ngọc Quân lo lắng hơn chính là Zado không biết bơi, trước giờ chưa từng học bơi, trong sự sợ hãi, Zado càng vùng vẫy thì sẽ càng chìm xuống nhanh.
Khoảng cách tám chín mét nhìn thì gần, nhưng Âu Dương Ngọc Quân còn phải né tránh những khối băng vỡ, phòng ngừa bản thân bị cắt trúng bị thương, một khi bị thương thì phiền phức càng lớn.
Khi cậu ta bơi đến bên cạnh Zado, động tác vùng vẫy của Zado đã yếu hơn rất nhiều, trước tiên, Âu Dương Ngọc Quân tháo các trang bị trên người Zado xuống.
Sau đó lại nâng cậu ta lên, bởi vì tất cả quần áo bông của cậu ta đều bị thấm nước, trọng lượng quá nặng làm cho cánh tay của Âu Dương Ngọc Quân đều nổi gân xanh cả lên.
"Long Linh, kéo dây về, nhanh lên...". Trên mặt nước, Âu Dương Ngọc Quân hét lên, Long Linh bắt đầu ra sức kéo dây thừng về.
Dùng hết sức ba bò chín trâu, cuối cùng Long Linh cũng kéo được hai người từ trong hồ nước lên. Sau khi lên bờ, lúc này Âu Dương Ngọc Quân lạnh đến phát run, nhưng cậu ta không quan tâm những vấn đề đó.
Cậu ta nhanh chóng cởi bỏ quần áo của Zado, chỉ để lại một chiếc quần đùi, sau đó nhanh chóng ấn lên ngực Zado, tiến hành cấp cứu.
"Long Linh, lấy quần áo bông của tôi ra, chuẩn bị cho cậu ta thay!”
Lúc đi ra, vì không biết phải tìm trong bao lâu nên bọn họ đều mang theo hai bộ quần áo để tắm rửa rồi thay.
Ấn một hồi, Âu Dương Ngọc Quân nhặt một lượng lớn tuyết rải lên trên người Zado, nhanh chóng xoa bóp.
Người bị đông lạnh không thể dùng nước ấm, đương nhiên hiện giờ bọn họ cũng không có, dùng tuyết chà xát lên cơ thể là một trong những cách tốt nhất để tăng tốc độ lưu thông máu.
"Khụ khụ khụ..."