Khi họ bước vào trong, lại có một nhóm người khác từ bên ngoài bước vào, cũng có hơn chục người, nhưng được trang bị đầy đủ hơn, mỗi người đều có súng trường tự động treo ngang ngực.
“Đại ca, hình như bên đó có tiếng động,...”, một người đàn ông trong đó chỉ vào phía bên phải rồi hét lớn.
“Cảnh giác!”, tên thủ lĩnh nắm chặt tay, sắc mặt mọi người cũng đanh lại, hắn ta ra hiệu vài cái rồi có hai người lặng lẽ đi về phía bên phải.
“Đại ca, chỗ này có một người, bị trói lại,...”
Người đàn ông này sau khi đám người Âu Dương Ngọc Quân rời đi không lâu thì đã tỉnh lại, nhưng phát hiện mình bị trói, ai biết hắn ta vừa giãy dụa một lúc đã bị họng súng chặn lại.
Lúc này người đàn ông thực sự muốn khóc, số quá đen mà, mấu chốt là hắn ta còn chưa chui ra được.
Miếng giẻ trong miệng hắn ta được lấy ra, đám người truy hỏi một lúc thì biết được có người đã nhanh chân đến trước rồi.
“Xử hắn đi, tốc độ của chúng ta phải nhanh hơn một chút”, tên thủ lĩnh nói một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
“Đại ca, đừng mà...”.
Pằng.
Một tiếng súng vang lên, trán người đàn ông xuất hiện một lỗ thủng, chết không nhắm mắt.
Tiếng súng vừa vang lên thì tên thủ lĩnh vừa đi được hai bước đã quay lại, sắc mặt vô cùng giận dữ đi đến trước mặt tên vừa bắn súng.
“Bốp, bốp...”
Tát hai phát thật đau lên mặt người đàn ông đó và tức giận nói: "Đệt, đồ óc lợn, mày bắn ở đây là sợ người ta không biết mày đến hay sao?”
Người đàn ông bị ăn hai phát tát thì mới phản ứng lại, lập tức sợ hãi nói: “Đại ca, quen rồi, em sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý”.
“Đm, đây không phải là Châu Phi, mày muốn bắn thì bắn, đây là Hoa Hạ, bây giờ chỉ vì sự ngu ngốc của mày mà những người ở đây chắc chắn sẽ đề phòng, chúng ta muốn đánh úp cũng không được, đệt mẹ,...”
Tên thủ lĩnh tức muốn bốc khói, tên đàn em ngu dốt này, hắn ta thực sự muốn bắn cho phát chết luôn.
Tiếng súng vừa vang lên thì đã truyền đến một cách vô cùng rõ ràng, Âu Dương Ngọc Quân lập tức thay đổi sắc mặt, nhóm người thứ hai đến rồi.
“Tất cả mọi người cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu”, nhóm người đi trước cũng bắt đầu cảnh giác.
Bên ngoài hang động, Diệp Hạo và Linh Hồ Uyển Nhi đang đi vào cũng nghe thấy tiếng súng vang lên.
“Đi, bên đó có tiếng súng, hahaha...”
Diệp Hạo nghe thấy tiếng súng thì sung sướng cười lớn, chứng tỏ đã tìm thấy người.
Nếu có người đi vào thì sẽ có thể đi ra ngoài được, hai người chạy nhanh theo hướng tiếng súng phát ra.
“Ồ, anh xem này, đây là ký hiệu đánh dấu đường đi…”, Linh Hồ Uyển Nhi phát hiện ra gò tuyết có gắn đồ vật.
“Đây là bánh mè…”, Diệp Hạo lấy đồ được gắn trên đó xuống, mới nhìn đã nhận ra được.
Thậm chí anh còn bỏ vào miệng ăn thử: “Đây là bánh mè, cùng vị với bánh mè mà chúng ta phát hiện được trên chiếc xe ở chỗ lối vào”.
“Như vậy tức là người trên xe đúng là đến từ thành phố Cảng!”
“Không sai, chúng ta đi nhanh thôi!”, Diệp Hạo có chút kích động, cuối cùng họ cũng gặp được người rồi.
Trong hang núi, sau khi cảnh giác xung quanh đội thứ nhất cuối cùng mới phát hiện ra điều kỳ lạ, bọn họ thiếu mất một người.