“Được rồi, bọn họ đã qua đây rồi, chuẩn bị chiến đấu đi!”, Âu Dương Ngọc Quân hạ giọng nói, nắm chặt con dao trong tay.
Hai người nắm chặt súng trong tay chậm rãi tiến lại gần chỗ bọn họ, càng lúc càng gần…
Vù!
Bỗng nhiên, Âu Dương Ngọc Quân vươn tay ra chặn trước họng súng, đâm thẳng con dao trong tay vào cổ người đàn ông.
Ngay sau đó Long Linh lao đến từ bên kia, dùng dao găm đâm vào huyệt thái dương của người đàn ông, chỉ trong chớp mắt hai người đó chết ngay lập tức.
“Nổ súng…”, thành viên đội mình đột nhiên chết thảm, tên cầm đầu cũng tức giận.
“Đoàng đoàng đoàng….”. Tiếng súng vang lên liên tục, Âu Dương Ngọc Quân một mình lao về phía trước túm lấy người đàn ông đã bị anh giết chết kéo lui về sau, Long Linh cũng làm như vậy.
“Biết dùng súng không?”, Âu Dương Ngọc Quân lấy khẩu súng trường tự động của người đàn ông đưa cho Zado.
“Hì hì, anh Âu Dương anh nhìn kỹ nha…”, Zado cười một tiếng rồi ôm lấy khẩu súng trường, lao mình về phía trước, lăn người qua trốn phía sau khối thạch nhũ. . ngôn tình hay
“Tạch tạch…”
Mỗi lần nổ súng thì có một người ngã xuống, ba phát súng liên tục là ngã xuống ba người.
Lúc này Âu Dương Ngọc Quân có hơi kinh ngạc, không ngờ Zado dùng súng tốt như vậy.
Bình thường thì người Tây Tạng thích dùng súng, cũng có chơi dao nhưng không phải là nhiều.
“Rút lui, rút lui…”, tên cầm đầu của đội này rống to, bên hắn ta chỉ còn lại mười người, đối phương ở trong tối, nếu đấu tiếp thì không có lợi cho anh ta.
“Anh Âu Dương, bọn họ rút lui rồi…”, Zado cầm súng quay về.
“Tên nhóc này, không ngờ cậu dùng súng khá như vậy, chúng ta mau đi theo…”
Zado cười cười: “Năm tuổi em đã đi săn thú với bố trong núi rồi…”
Ba người lại đi tiếp, càng vào sâu bên trong, ánh sáng càng mờ mịt, nhưng cũng may còn có một ít tia sáng còn có thể nhìn thấy được.
Lúc này, nhóm người Diệp Hạo cũng đến tới cửa hang động, vừa đi vào không lâu, mũi đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Hai người Diệp Hạo theo mùi máu tươi đi đến, thấy một người đàn ông bị trúng đạn ngay ấn đường, ánh mắt Diệp Hạo chợt loé lên.
“Cẩn thận một chút, đám người này đều rất tàn nhẫn!”
Xoẹt!
Anh vừa dứt lời, một bóng đen từ xa bỗng lướt qua, tốc độ rất nhanh khiến vẻ mặt hai người cũng cẩn trọng hơn, người này chắc chắn là cao thủ.
“Cẩn thận, bên trong có cao thủ!”, Diệp Hạo nói thấp giọng.
Hai người đi vào trong hang động, cảnh giác cực độ, luôn ở trong trạng thái chuẩn bị ra tay mọi lúc.
Mười mấy phút sau, bóng đen lại xuất hiện lần nữa, lướt thoáng qua tốc độ rất nhanh.
Sắc mặt Diệp Hạo nghiêm trọng, bóng đen cũng giống với lúc nãy. Đối phương xuất hiện trước mặt bọn họ đến hai lần,, chắc chắn không có ý tốt.
Ánh sáng ở đây càng lúc càng tối hơn, tầm nhìn cũng chỉ giới hạn trong khoảng mấy chục mét. Trong hang động có thạch nhũ rơi xuống từng đợt, đột nhiên không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Xoẹt!