“Tên háo sắc nhà anh, người đã đi rồi còn ở đó ngơ ngẩn, hừ!”, Linh Hồ Uyển Nhi đi đến, châm chọc mấy câu rồi đi về phía trước.
Vẻ mặt Diệp Hạo vô cùng bất đắc dĩ, anh vội vàng đuổi theo, hai người đi vào bên trong.
Sau khi hai người đi, cô gái che mặt lúc nãy đang đứng cách chỗ hai người vài khối đá lớn. Đứng trước mặt cô còn có một bà cụ, cầm trong tay một cây phất trần, trông có vẻ là một đạo cô.
“Uẩn Nhi, sao rồi?”
“Sư phụ, không ra tay với Linh Hồ Uyển Nhi được, bên cạnh cô ta có một người đàn ông đã chặn con lại!”
“Ồ, một người đàn ông sao?”
“Vâng, anh ta dùng Bát Cực Quyền với cả Thái Cực Quyền, Linh Hồ Uyển Nhi không hề ra tay!”
“Có nhu có cương sao? Ha ha…”
Hai người Diệp Hạo đi về phía trước, trong hang động càng lúc càng tối, tầm nhìn cũng ngày càng kém, ngay sau đó bọn họ lại nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến.
Hai người lặng lẽ đi qua nhìn, tầm nhìn có chút mơ hồ nhưng vẫn nhìn được tình hình tổng thể, Diệp Hạo biến sắc: “Thì ra là bọn họ…”
Trước mặt bọn họ, Âu Dương Ngọc Quân và Long Linh đang giao đấu, một đấu một, Zado thì đứng một bên quan sát trận đấu.
Cậu ta không tham gia vào trận đấu ở cấp độ này, nếu đấu với người bình thường thì Zado còn có thể, nhưng còn những người luyện võ như thế này thì anh chỉ có thể làm nền mà thôi.
Đối phương có ba người, hai nam một nữ, một người đàn ông còn lại cũng đứng một bên quan sát trận đấu giống anh, có vẻ cũng không hứng thú với Zado.
“Không ngờ là bọn họ cũng đến, anh nói xem chiếc xe chỗ cửa vào có khi nào là do bọn họ lái đến không?”. Linh Hồ Uyển Nhi khẽ hỏi.
“Chắc là vậy, người thành phố Cảng chỉ có thể là bọn họ…”, Diệp Hạo trầm giọng nói.
Nhưng ngay lập tức trong đầu anh xuất hiện một bóng hình, người phụ nữ xinh đẹp vừa nhìn thấy anh đã mừng rỡ rơi lệ khi ấy.
Người phụ nữ xinh đẹp tự xưng là vợ của anh, Hàn Tuyết.
Nhóm người Âu Dương Ngọc Quân đến, vậy chẳng phải Hàn Tuyết cũng sẽ đến sao?
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ khiến tim anh đập mạnh.
Có phải bọn họ đến tìm quả Phật Tâm không?
Quả Phật tâm là thần dược có thể phục hồi trí nhớ, nếu như là đúng thì là vì ai?
Diệp Hạo không dám nghĩ nữa, nếu như là vì anh thì tình cảm này quá lớn…
Linh Hồ Uyển Nhi cũng thông minh, ngay khi cô ta nhìn thấy mấy người Âu Dương Ngọc Quân thì đã đoán được.
Lệnh Hồ Uyển Nhi nhìn sang Diệp Hạo, nhẹ giọng nói: “Trước đây anh có một người vợ thật tốt!”
Diệp Hạo hiểu ý của cô ta, cười khổ một tiếng: “Nhưng tôi đã quên hết tất cả, có phải rất khốn nạn không!”
Linh Hồ Uyển Nhi trợn tròn mắt: “Giờ anh mới biết sao?”
“Ha ha ha, Âu Dương Ngọc Quân, không ngờ sẽ gặp được mày ở đây, đưa tay chịu trói, trở về gia tộc chịu phạt thôi…”
Người đàn ông tấn công la lớn, chiêu thức vô cùng tàn nhẫn, chiêu nào cũng đủ dồn người vào chỗ chết, đều là những chiêu đoạt mạng.