Chương có nội dung bằng hình ảnh
Vù!
Diệp Hạo trực tiếp bộc phát xông tới, giơ tay chống lại chưởng của Lương Hồng
Hai người trong nháy mắt giao chiến với nhau, Âu Dương Ngọc Quân và Long Linh cũng không chịu thua kém, chia nhau cùng chiến đấu với đối thủ của mình.
“Âu Dương Lăng Vân, hôm nay mày phải nằm lại đây cho tao!”, Âu Dương Ngọc Quân hét lên, sự xuất hiện của Diệp Hạo đã đem đến cho cậu ta niềm tin vô hạn, không còn phải lo lắng Lương Hồng cứ mãi phá đội hình nữa.
Dù sao một khi cậu ta bị thương nặng thì cả Long Linh và Zado đều không thể sống sót.
Thất Tinh quyền!
Lương Hồng gầm lên liên tiếp tung ra bảy cú đấm, tốc độ ra quyền cực nhanh, quả thật như thể xuất hiện bảy ảo ảnh cú đấm.
Nắm đấm cọ xát vào không khí, trầm đục vang dội như một vụ nổ không khí, Diệp Hạo liên tiếp lùi về phía sau, không mạnh mẽ tiếp chiêu nữa.
Thất Tinh quyền xuất hiện ngang trời, khóe miệng Lương Hồng xuất hiện một nét cười châm chọc, Thất Tinh quyền xuất hiện, võ đạo trong thiên hạ ai có thể chống lại chứ!
Diệp Hạo nhìn thấy nụ cười của hắn ta, khóe miệng cũng nhếch lên: "Thất Tinh Tông thật sự rất bá đạo, chỉ là không biết Thiếu Lâm Thập Nhị Lộ Đạn Thoái này có thể chế phục được không đây…”
Lúc ở cấm địa sau núi nhà họ Linh Hồ, Độc Cô Thiên Đao đã giảng dạy các thế lực lớn trong giới võ đạo ngày nay, tất cả đều là truyền thừa vô cùng lâu đời.
Về phần những thế lực mới quật khởi mấy năm gần đây thì Độc Cô Thiên Đao không biết, dù sao thì ông ta đã bị nhốt trong hang động đó gần ba mươi năm rồi!
Thất Tinh Tông, tông môn đứng hàng thứ hai trong chín môn tám tông, mạnh hơn Tứ Phương Tông của Hoắc Thanh Thanh không biết bao nhiêu lần.
Giọng nói của Diệp Hạo phát ra, sau đó đột nhiên lui về phía sau, một chân phi lên đá về phía nắm đấm của gã ta, ngay sau đó ảnh ảo đầy kín không kẽ hở tung về phía Lương Hồng.
Thiếu Lâm Thập Nhi Đạn Thoái, một chân một biến hóa, chiêu số thiên biến vạn hóa, tấn công phòng thủ đều nhanh chóng.
Trong giới võ đạo từng có người nói: "Tay là hai cánh cửa, đều dựa vào chân để đánh người, đàm bốn chân một tay, người quỷ thấy đều phát sầu!”
Nói đến chính là Thiếu Lâm Thập Nhị Đạn Thoái, một chân đá ra rất nhanh chóng uy lực vô song, làm cho Lương Hồng phải liên tiếp rút lui về phía sau.
Vũ khí dài một tấc dài, một tấc hiểm, con người cũng như vậy.
Sắc mặt của Lương Hồng càng ngày càng khó coi, bản thân vậy mà bị lùi lại dưới đòn tấn công của Diệp Hạo, thân là đệ tử của Thất Tinh Tông thì điều này thật sự khó lòng dung thứ.
Lương Hồng dùng nắm đấm chặn lại cú đá của Diệp Hạo, mượn lực tránh qua bên canh, Diệp Hạo không nương tay, chân như bóng theo hình.
Đúng lúc này, Diệp Hạo bắt được cơ hội, một chân đạp mạnh vào xương sườn Lương Hồng.
Bịch!
Lương Hồng bị một đạp trực tiếp đạp bay, ngã nhào xuống mấy mét mới dừng lại, cổ họng chấn động nôn ra một ngụm máu tươi.
“Lương Hồng sư huynh, huynh sao rồi?”, Âu Dương Lăng Vân hét lên, hắn ta chiến đấu với Âu Dương Ngọc Quân tương đối dễ dàng, thực lực của hắn ta hẳn là cao hơn Âu Dương Ngọc Quân một bậc.
Cô gái kia chiến đấu với Long Linh, hai người ngang tài ngang sức, duy chỉ có Diệp Hạo là biến số!
"Không sao, dám cho tao thấy máu, tao sẽ cho cả nhà nó thấy máu!"
Lương Hồng gầm lên dữ dội, từ thắt lưng của mình vậy mà rút ra một thanh nhuyễn kiếm.
Keng!
Nhuyễn kiếm được vung lên, một tiếng kiếm vang lên!