Đức Tán Thượng Sư rất tức giận khi bị Diệp Hạo dùng con dao Long Lân đâm lén một nhát.
Trong mọi trận đấu của giới võ thuật đều có một quy định bất thành văn, rất ít khi sử dụng vũ khí lúc cận chiến, dù sao vũ khí sẽ để lại vết thương rất nặng.
“Hi, hoà thượng giao lại quả Phật Tâm cho tôi, tôi giúp ông cướp lại tượng Phật bằng vàng thật kia!”, Diệp Hạo lại lần nữa nhắc nhở Đức Tán Thượng Sư.
Mục tiêu của anh là quả Phật Tâm, còn anh không để ý tới tượng Phật bằng vàng thật kia.
Đức Tán Thượng Sư mặt biến sắc, không ngờ anh cũng tới vì quả Phật Tâm.
“Nằm mơ đi, thằng nhãi kia đền tội đi!”, Đức Tán Thượng Sư hô lên một tiếng, rồi lấy cây thiền trượng của mình ở trên lưng xuống, đánh về phía Diệp Hạo.
“Hừ, hoà thượng ông mạnh đấy, nhưng tôi đã quyết phải lấy được quả Phật Tâm này!”, Diệp Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, rồi cũng lấy cây đao Bá Binh Hoàng Tuyền từ trên lưng xuống.
Lưỡi đao ánh vàng, cùng với dòng phù văn màu đỏ máu kỳ lạ của người điêu khắc, khiến cây đao giống như vật đến từ địa ngục.
“Ma đao!”, Đức Tán Thượng Sự liền hô lên một tiếng, nét mặt ông ta lúc này đanh lại.
“Ma đao cái đầu ông ấy!”, nghe đến chữ “ma” không khỏi khiến Diệp Hạo tức giận, liền tung ra đao thứ nhất trong Thập tam đao Ma Phong, đường đánh loạn xạ không theo một quy luật nào!
Vừa xông lên đã dùng chiêu thức ác liệt như vậy, song tốc độ của Đức Tán Thượng Sư chậm hơn một nhịp, cứ thế bị Diệp Hạo chiếm thế áp đảo, thế nhưng chỉ trong một thời gian vô cùng ngắn ngủi, Đức Tán Thượng Sư đã kịp phản ứng lại.
Thiền trượng ánh kim trong tay ông ta xoay chuyển như vũ bão, Phật hoàn trên thiền trượng phát ra những tiếng giòn giã, giống như có thể gây ra chấn động đối với hồn phách của con người ta.
Soạt!
Đúng lúc này lại có một bóng người nhảy ra, thanh đoản kiếm bay về phía Đức Tán Thượng Sư, người này không ai khác chính là Âu Dương Ngọc Quân.
Cậu ta cuối cùng cũng lặng lẽ từ một bên khác chảy ra, rồi trực tiếp đối đầu với Đức Tán Thượng Sư, đoản kiếm trong tay nhắm chuẩn vào phản ngực của Đức Tán Thượng Sư mà bay tới.
“Tiểu nhân!”, thiền trượng quá dài lúc này đã không còn kịp để thu lại.
Đức Tán Thượng Sư tay ấn chặt vào đại ấn Phật môn, làm thế chỉ lan hoa đánh về phía đoản kiếm của Âu Dương Ngọc Quân.
Cây đao Hoàng Tuyền của Diệp Hạo chém về phía thiền trượng của Đức Tán Thượng Sư, một luồng sáng từ vai phải của anh bắn về phía Đức Tán Thượng Sư.
Soạt soạt!
Đức Tán chặn được đoản kiếm của Âu Dương Ngọc Quân, chặn được cả cây đao Hoàng Tuyền lẫn Long Lân của Diệp Hạo.
Thế nhưng vạt áo trước ngực của ông ta lại bị rách bươm, quả Phật Tâm vì thế mà văng ra giữa không trung.
“Âu Dương Ngọc Quân cậu tấn công phía dưới, tôi tấn công phía trên...”, Diệp Hạo hô lên một tiếng, khí tức điên cuồng, cây đao Hoàng Tuyền trong tay quay tròn không kẽ hở.
Một bên khác, trận đấu vô cùng kịch liệt thậm chí có phần tàn khốc hơn, xác chết lúc này nhiều như ngả rạ.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đang tham gia vào trong trận chiến, thế nhưng bên bọn trộm mộ bị thương vong nhiều hơn cả, những tên này bảo bọn chúng dùng súng thì còn tạm, nhưng để bọn chúng dùng binh khí thì chẳng khác nào dùng dao thái rau, vung vài chiêu cũng đã có thể đánh bọn chúng bị thương!