Thì ra tượng Phật cổ bằng vàng ròng này không chỉ đơn giản là có giá trị khảo cổ, Kim Cương Đại Thủ Ấn khắc dưới đáy mới mang giá trị liên thành.
“Mọi người nói xem, tượng Phật cổ này bị người khác cố ý vứt vào đây, rốt cuộc người này có ý đồ gì?”
Diệp Phàm cau mày, nhẹ giọng nói: “Tôi đoán đối phương nhất định biết bản khắc Kim Cương Ấn bên dưới tượng Phật”.
Không ai có thể trả lời được, đây là câu hỏi không thể giải đáp.
Ba ngày trước, bao nhiêu người vì bức tượng Phật cổ này mà chém chém giết giết.
Bọn họ không đi tranh cướp, mà bây giờ lại rơi vào tay họ.
“Là ai được chứ?” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Diệp Phàm trầm ngâm suy nghĩ, nhưng không hề có manh mối nào.
“Thôi dẹp, không nghĩ nữa, nếu người ta đã cho thì mình xin vậy!”
Diệp Phàm lắc lắc đầu, nói với Linh Hồ Uyển Nhi: “Cô có thể dịch kinh văn khắc trên đó không?”
“Anh muốn học Kim Cương Đại Thủ Ấn này sao?”, Linh Hồ Uyển Nhi hỏi.
“Đúng vậy, đây là bảo vật của Phật môn, một trong những môn võ mạnh nhất, cô nói xem nếu tôi dùng võ công này để đánh giết họ, có phải sẽ rất thú vị không?”, Diệp Phàm lạnh lùng cười.
Bọn họ lập tức bật cười, trong tiếng cười đều mang gió lạnh, việc chùa Đạt Mẫu làm đã vượt quá giới hạn của họ.
Kể cả Linh Hồ Uyển Nhi cũng phải khịt mũi khinh thường với việc làm của chùa Đạt Mẫu.
Linh Hồ Uyển Nhi nhìn kinh văn, phiên dịch một lượt, nhưng vì để cho chắc chắn, họ lại dùng điện thoại phiên dịch đoạn tiếng Tạng ra để đối chiếu.
Cuối cùng cũng dịch được toàn bộ pháp quyết của Kim Cương Đại Thủ Ấn ra tiếng Hoa Hạ, lúc này đã là nửa đêm.
Diệp Phàm cầm bản Kim Cương Đại Thủ Ấn lên, bắt đầu học theo cách làm ở trong đó, anh muốn học một cách nhanh nhất, cho dùng chỉ là hiểu lơ mơ, nhưng chỉ cần học chút đỉnh thôi cũng đáng lắm!
Anh phải đánh bại chùa Đạt Mẫu một cách mạnh mẽ, dùng võ công của họ đánh trả lại họ!
Sáng hôm sau, mấy người Âu Dương Ngọc Quân tỉnh giấc bên tàn lửa, vừa mở cửa đã thấy Diệp Phàm đang luyện Kim Cương Đại Thủ Ấn.
“Anh, sao rồi?”
“Thử đi là biết!”
Diệp Phàm cười nhạt, hai tay nhanh chóng kết ấn, tại miệng vết thương hở của Diệp Phàm xuất hiện một thủ ấn hỗn loạn vô cùng huyền bí.
“Nộ Mục Kim Cương!”
Ngay sau đó Diệp Phàm đạp mạnh xuống đất, lao như tên bắn về phía Âu Dương Ngọc Quân.
Âu Dương Ngọc Quân hét một tiếng, giơ quyền nghênh đón Kim Cương Đại Thủ Ấn của Diệp Phàm, sau ba chiêu, Âu Dương Ngọc Quân bị đánh bay lùi về sau hơn ba mét.
Vẻ kinh ngạc sững sờ hiện hết lên mặt cậu.
“A…anh, mới một đêm mà anh đã luyện thành công rồi sao?”, Âu Dương Ngọc Quân không thể tin được.