Diệp Hạo thấy vậy thì hét lớn: “Đức Tán, con lừa trọc nhà ông rốt cuộc cũng chịu xuất hiện rồi!”
“Vô lượng thọ Phật, thí chủ tay cầm đao kiếm làm các vị lạt ma của chùa tôi bị thương, phá hoại bảng hiệu chùa, vì sao lại như vậy?”, Đức Tán gầm lớn.
“Vì sao à?”
Vẻ mặt Diệp Hạo mỉa mai: “Bớt giả vờ giả vịt đi, các ngời dám hãm hại anh em của tôi, gặp rồi dẫn cậu ấy lên núi tuyết, sau bỏ lại, còn giam giữ Hàn Tuyết - vợ tôi, muốn giữ một người phụ nữ bình thường ở lại chùa để độ hoá thành tăng ni. Đó là đại ác, là tội lớn, ông nói xem tôi nên xử lý các ông thế nào, Phật tổ nên xử tội các ông thế nào?”
“Vô lượng thọ Phật!”
Đức Tán niệm một câu kinh Phật: “Thí chủ nói vậy là không đúng, thí chủ Âu Dương bị lạc đường là do chấp niệm của bọn họ dẫn lối, không hề liên quan đến chùa chúng tôi. Trái lại, lạt ma trong chùa là do thí chủ Âu Dương chỉ định, người này đã thật sự đã đi dẫn đường, đây là việc thiện!” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Ngoài ra, nơi này không hề có người nào tên Hàn Tuyết mà anh đã nhắc, chúng tôi không giam giữ bất kỳ người nào;
Phật độ chúng sinh, coi trọng lòng từ bi, mà nay người có duyên tiến vào cửa Phật thì đó là may mắn của cô ấy, sao gọi là ép buộc được?”
“Xằng bậy, Phật độ những nỗi khổ của con người ở nhân gian, là độ cho vận rủi, tai nạn. Các ông lại độ một người phụ nữ bình thường, lại còn là người phụ nữ đã có người yêu, đã có gia đình, đây không phải là độ hoá mà là ép buộc làm nô bộc, là tham sân si, tất cả tội đều có cả!”
Linh Hồ Uyển Nhi đã từng nghiên cứu Phật pháp, cô ta lớn tiếng nói với Đức Tán.
Phật tổ Như Lai độ những đau khổ ở trần gian, độ cho những tai nạn của con người, dù quét tước cũng không dám giẫm chết con kiến nhỏ, thương cảm thiêu thân mà treo cái đèn sa, thậm chí còn róc thịt cho chim ưng.
Địa Tàng Vương Bồ Tát còn tuyên bố: Địa Ngục còn chưa trống thì ta sẽ không thành Phật.
Đó mới thật sự là Phật, phổ độ chúng sinh!
Mà hành vi nhằm vào Hàn Tuyết đều là âm mưu quỷ kế, là dục vọng tà ác. Đây là sự ép buộc đầy dục vọng, tẩy não khiến cô ấy đánh mất bản thân mình.
“Thí chủ, xin cô không nên phỉ báng bổ Phật của chúng tôi, trả lại bảng hiệu chùa cho tôi, Phật của chúng tôi từ bi, sẽ để cho các vị rời đi!”, lúc này bỗng nhiên Đức Tán ra vẻ từ bi độ lượng.
Tuy rằng trông ông ấy cũng được mấy phần giống một cao tăng nhưng lại khiến mấy người Diệp Hạo tức đến bật cười. Người có thể vô liêm sỉ nhưng không thể vô liêm sỉ đến thế này.
“Tên hòa thượng đáng chết, cái gì cần nói đều nói cả rồi, nếu ông đã dám thì hôm nay ông đây sẽ đốt cả cái chùa này!”, Diệp Hạo thét lớn.
Lời này vừa dứt các lạt ma xung quanh không thể nào bình tĩnh được nữa, đốt cả chùa Đạt Mẫu sao?
Kể từ khi thành lập đến nay chùa Đạt Mẫu đã được trăm năm, tuy không phải là chùa lớn quan trọng nhưng cũng không hề tầm thường.
Một nơi thanh tịnh như thế này mà Diệp Hạo lại dám nói sẽ đốt sạch.
“Thí chủ, xin khuyên cậu một câu, thí chủ Hàn Tuyết chính là người chuyển kiếp của Khổng Tước Minh Vương nơi Phật môn chúng tôi, duyên phận vợ chồng hai người đã cạn, đời người cần phải hiểu được buông bỏ, vẫn mong thí chủ lui cho, vô lượng thọ Phật!”
Lúc này hai mắt Đức Tán giận dữ, trên người đã xuất hiện sát ý bừng bừng.
“Con mẹ nó, giả vờ vịt từ bi, còn không chịu thả chị dâu tôi ra, hôm nay đốt hết cái chùa này!”
Âu Dương Ngọc Quân tức giận rống lớn một tiếng, lấy bộ cung từ trên vai xuống, bộ cung này lấy từ trong nhà của một người du mục trong vùng.