Thân đeo mũi kiếm dài ba thước ba, giận dữ giết sạch người trong chín nghìn dặm.
Diệp Phàm cầm Bá Binh Hoàng Tuyền trong tay, lưỡi kiếm màu vàng thỉnh thoảng phản xạ ánh vàng rực rỡ chói mắt.
Một thanh đao như thể đã được anh trao cho sinh mệnh, như một con rồng lao xuống biển, anh vung đao bổ về phía Phổ Đà.
Phổ Đà cầm Chuỳ Kim Cang trong tay, cả thân Chuỳ Kim Cang vàng rực không biết được làm từ nguyên liệu gì, bổ thẳng về phía thanh đao Bá Binh Hoàng Tuyền của Diệp Phàm, vậy mà cũng không bị tổn hại gì.
Tia lửa liên tục bắn ra, vẻ mặt Phổ Đà rất khó coi.
Một mình Diệp Phàm đã trụ lâu như vậy rồi mà vẫn chưa bị bắt lấy
“Tên nhóc, mau rút lui đi nếu không tôi sẽ không nương tay nữa!”, Phổ Đà hét to.
“Thả Hàn Tuyết ra, tôi ngay lập tức rút lui, nếu không thì tôi giết hết!”, Diệp Phàm đáp lời, tốc độ ra tay càng mạnh hơn.
Mỗi đao hạ xuống lộn xộn không quy luật nhưng cực kỳ chính xác, giống như đã được tính toán chính xác tỉ mỉ.
Thập tam đao Phong Ma, mỗi một đao đều do Độc Cô Thiên Đao nỗ lực ngày đêm để nghiên cứu ra.
Một mình Độc Cô Thiên Đao khiến cả giới võ đạo gọi là Đao Ma, tuy chẳng danh hiệu chẳng hề dễ nghe, còn bị gọi là ma đầu nhưng như vậy cũng chứng tỏ được sức mạnh của Độc Cô Thiên Đao.
Hai người đã chắc chắn không thể nào thoả hiệp được nữa, trận chiến nguy hiểm đến mức xung quanh hai người đều chỉ còn khoảng không.
Phổ Đà mạnh mẽ vung Chuỳ Kim Cang khí thế vô cùng uy nghiêm, tạo ra một luồng sáng vàng rực giữa không trung, tốc độ vô cùng nhanh lao về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm lùi bước chùn gối, một đao quét ngang, cả người hơi nghiêng sang một bên, mũi chân giẫm mạnh lên mặt đất, cả người nhảy ra ngoài giẫm lên Chuỳ Kim Cang của Phổ Đà.
Mượn lực của Chuỳ Kim Cang, anh lập tức giơ chân đá vào đầu của Phổ Đà.
Sức lực cú đá nặng nề, mạnh mẽ như xé gió lao về phía đầu của Phổ Đà, ông ta sợ hãi, một tay tạo ấn quyết, đánh về phía chân Diệp Phàm đang lao tới.
“A!”
Ngay sau đó, Phổ Đà gầm lớn một tiếng.
“Sư Hống Công!”
Diệp Phàm cũng hét lớn như vậy, vội vàng rút lui, tai anh đã hơi ù đi.
Đây là một loại võ thuật đặc biệt của Phật môn, giống như tiếng sư tử gầm. Sức mạnh một tiếng gầm này thậm chí có thể khiến thất khiếu chảy máu.
Ngay cả Diệp Phàm lúc này cũng bị ù tai, trong đầu có chút khó chịu.
Phổ Đà chớp lấy cơ hội, tóm lấy Chuỳ Kim Cang trên mặt đất cả người nhảy bật lên, một chân đá vào ngực Diệp Phàm.
“Phù!”
Diệp Phàm bị đá bay lên, miệng ho ra máu.
Tất cả đều xảy ra chóng vánh trong chớp mắt, tốc độ nhanh đến không tưởng tượng được.
“Đại ca…”, Âu Dương Ngọc Quân hét lớn, anh muốn chạy qua giúp đỡ nhưng bốn lạt ma vẫn vây xung quanh anh khiến anh không thể nào thoát ra được.