“Ma đầu, bọn họ đều là con dân của Phật Tổ, bọn họ sẽ không bao giờ chết, cho dù bị cậu chém chết, cũng sẽ được về miền cực lạc, không giống như cậu, sẽ bị đày xuống địa ngục!”, Phổ Đà lạnh lùng hét lớn.
Diệp Phàm cười, và tất cả nhóm của anh đều cười: “Phổ Đà ơi là Phổ Đà, không thể không nói sự giả tạo của ông còn vượt quá cả sức tưởng tượng của tôi”.
“Nghe nói các ông tu Phật là để sau khi chết sẽ được về tây thiên cực lạc, vậy bây giờ ông còn không mau tự sát luôn đi, nếu không tự ra tay được, vậy để tôi tiễn ông đi tây thiên luôn!”
Diệp Phàm không chút do dự xé toang bộ mặt đạo đức giả của ông ta, Phổ Đà tức suýt chút thổ huyết.
Cơ mặt ông ta đang co giật liên hồi, thế nhưng khi thấy hành động tiếp theo của Diệp Phàm, khiến ông ta không kiềm chế được mà lại lần nữa xông ra đánh giết.
Chỉ thấy Diệp Phàm lấy điện thoại của mình ra, rồi hét lên với Phổ Đà: “Phổ Đà, tôi đã ghi âm lại toàn bộ những lời ông vừa nói rồi, tôi sẽ để tất cả người dân ở khu vực Tạng này biết rõ bộ mặt thật của ông, thấy lạt ma của mình chết mà không cứu, còn bản thân lại là kẻ ham sống sợ chết”.
“Ông còn là người không phân biệt tốt xấu, ác ý bắt người phụ nữ của tôi, thậm chí để bắt được cô ấy, mà không màng tới sự sống chết của các lạt ma, ông nói xem người trong thiên hạ sẽ nhìn ông bằng ánh mắt gì?”
“Rồi ông nói xem các ngôi chùa lớn ở khu vực Bắc Tạng này sẽ nhìn ông như thế nào?”
“Và cả vô số các tín đồ của chùa Đạt Mẫu các ông sẽ nghĩ thế nào?”
Diệp Phàm liền một lúc đưa ra ba câu hỏi, Phổ Đà mặt biến sắc, tức đến run người.
Thế nhưng, không thể không nói, ông ta sợ những điều này.
Mục đích của tất cả mọi chuyện ông ta gây ra là gì chứ?
Chính là để chùa Đạt Mẫu trở thành ngôi chùa lớn thứ năm ở khu vực Bắc Tạng, đó là niềm vinh hạnh lớn nhất của các ngôi chùa ở đây.
Cả vùng Bắc Tạng rộng lớn này cũng chỉ có bốn chùa chính mà thôi.
Còn cả khu vực Tạng cũng có không quá chín chùa chính, bọn họ phải trở thành ngôi chùa lớn thứ mười, tu Phật thực ra cũng là pháp.
Ngay cả Phổ Đà cũng không nói rõ được những lợi ích khi trở thành chùa chính, nhưng đây lại là phát nguyện của các đời kham bố trong chùa Đạt Mẫu.
Dù sao, nếu như Diệp Phàm dám ngang ngược xông vào các chùa chính, thì sớm đã bị các bậc cường giả trong chùa chấn áp.
Nhung nếu như tất cả mọi chuyện này bị lan truyền ra bên ngoài, thì bọn họ không thể nào trở thành chùa chính, và niềm tin của những người dân Tạng ở đây cũng sẽ sụp đổ, bọn họ không thể nào gánh nổi cái giá quá đắt này.
Thời gian cứ thể trôi đi, chỉ còn mười mấy giây nữa là hết mười phút.
Diệp Phàm cười nham hiểm: “Phổ Đà sắp tới giờ rồi, sẽ để ông được thấy một màn pháo hoa máu!”
Diệp Phàm nâng cây đao Hoàng Tuyền lên, chém thẳng vào vị lạt ma đứng trước mặt.
“Bỏ đao xuống!”, đúng lúc này, có một giọng nói từ trong chùa vọng ra.
Diệp Phàm bực mình hừ một tiếng, cây đao trong tay anh chỉ còn cách cổ vị lạt kia đúng một đốt ngón tay.
Chợt ánh mắt Diệp Phàm lộ rõ vẻ kinh ngạc, nội lực này phải mạnh tới mức nào mới có thể khiến tâm hồn của anh trong chốc lát cũng bị ảnh hưởng?
Tiếp sau đó, giọng nói này lại lần nữa vọng ra: “Phổ Đà, tránh đường, để vị thí chủ này vào trong!”