“Anh, chúng ta làm thế nào?”, Âu Dương Ngọc Quân trầm giọng hỏi.
Bây giờ chùa Đạt Mẫu lại có cả một nguyên lão mạnh như vậy, và ông ta còn đang bảo Diệp Phàm đi vào trong chùa.
Đi vào, sẽ phải đối mặt với nguy hiểm không lường trước.
Nếu không vào, Hàn Tuyết vẫn còn ở trong đó, vì để tìm được quả Phật Tâm cho anh mà Hàn Tuyết đã phải chịu biết bao cực khổ, mà cô lại chỉ mà người phụ nữ bình thường.
Hàn Tuyết còn không sợ, thì anh sao phải sợ chứ?
“Ngọc Quân các cậu ở đây đợi, tôi sẽ đi vào!”, Diệp Phàm nhìn bọn họ, trầm giọng nói!
“Không được, một mình anh đi vào quá nguy hiểm, em sẽ đi cùng anh!”, Âu Dương Ngọc Quân nói. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Đúng vậy, chúng ta cùng đi vào, mang theo cả những người này, tôi không tin ông ta thật sự không màng tới sự sống chết của những hoà thượng thối này”, Long Linh tiếp lời.
Linh Hồ Uyển Nhi không nói gì, vì ánh mắt cô đã nói lên tất cả.
Diệp Phàm lặng người, bật cười ha hả, vì bên cạnh có anh em tốt, có tri kỷ, lại có cả hồng nhan, đời người được thế đã là quá đủ!
“Tôi đi một mình, mọi người ở đây đợi là được rồi, ý tôi đã quyết, mọi người cũng không phải cố chấp làm gì!”
Diệp Phàm nói xong, liền nhìn thẳng về phía bọn họ, tay cầm chặt cây đao Hoàng Tuyền, sải bước đi về phía chùa Đạt Mẫu.
Tại cổng chùa Đạt Mẫu, Phổ Đà dẫn theo các lạt ma đứng ở đó, nhìn Diệp Phàm cầm đao đi vào mà giận run người.
Cơn giận này chỉ có dùng máu của Diệp Phàm mới có thể làm dịu được.
Nhiều năm rồi, chùa Đạt Mẫu chưa từng gặp phải tình huống thương vong nào như vậy, chỉ nguyên hôm nay cũng phải có tới hơn mười lạt ma bị chết thảm.
Còn bọn họ buộc phải ở đây đợi, không được phép bước vào một bước.
“Phổ Đà, mời thí chủ vào!”, giọng nói hùng hậu đó lại vang lên lần nữa.
Diệp Phàm lúc này đã đứng ngoài cổng chùa, nhìn vẻ mặt cay độc của Phổ Đà, anh chỉ bình thản cười: “Không nghe thấy hả, để tôi vào!”
Phổ Đà không nói, ông ta đang suy tính, nếu lúc này ra tay bắt Diệp Phàm vào trong chùa, đóng chặt cổng chính, phải mấy khoảng bao lâu mới lấy được mạng của Diệp Phàm!
Diệp Phàm nhìn ông ta, cười nhạt một tiếng, đối phương cũng đã bảo anh vào, thì sẽ không cho phép Phổ Đà giết anh.
Mấy phút sau, Phổ Đà đứng sang một bên, nhường đường cho Diệp Phàm đi.
Diệp Phàm khịt mũi, ngẩng đầu sải bước đi vào bên trong.
“Kham bố...”, lạt ma Thích Diệp hai tay nắm hai nắm đấm, ánh mắt lộ rõ sát ý, ông ta sắp không kiềm chế được mà muốn ra tay.
“Không được động thủ!”
Phổ Đà trầm giọng nói, thế nhưng ông ta vừa dứt lời, một vị lạt ma mang theo ánh mắt thù hận, tay nắm chặt thanh đao theo phong cách Tạng chạy tới đâm sau lưng Diệp Phàm.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, sau khi Phổ Đà phát hiện ra, ông ta đã không kịp chặn vị lạt ma này ra tay tấn công.
Bụp!
Vị lạt ma đó đột nhiên khựng lại, cúi đầu nhìn xuống bụng mình, máu tươi đang trào ra, hắn ta không can tâm mà ngã vật xuống.