Về phần Diệp Phàm có phải đang thổi phồng lên hay không, ông ta không nghĩ như vậy, bởi vì không cần thiết, cũng không ai dám tùy tiện tìm ra lý do như vậy.
“A…”
Lúc này, lại có một tiếng hét khác từ bên ngoài truyền đến, thống khổ thê lương vô cùng.
Ba người Âu Dương Ngọc Quân sau khi thương lượng đã quyết định không giết người, nhưng sẽ giày vò họ!
Một vị lạt ma khác bị đá gãy chân, nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau đớn hung tợn.
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết, Phổ Đà phẫn nộ tới cực điểm, Diệp Phàm lại bật cười, anh không chính diện chống cự nữa, mà thực hiện chiến lược vu hồi, không ngừng vòng quanh.
Tiếng hét thảm này thật tươi đẹp, chỉ cần Phổ Đà rối loạn tâm trí, anh liền có thể tìm ra kẽ hở để tiến công.
“Ma đầu, có bản lĩnh thì đừng trốn…”
Phổ Đà tức giận la lên, Diệp Phàm không phải là đối thủ của ông ta, nhưng nếu cố tình ẩn nấp, không đối đầu trực diện với ông ta, ông ta cũng không có cách nào.
“Hoảng cái gì, tiếng kêu đẹp đẽ này không phải còn dễ nghe hơn cả phật âm sao?”, Diệp Phàm dí dỏm cười đùa.
Tiếng hét sau lớn hơn tiếng trước, tiếng sau thảm hơn tiếng trước, trái tim của Phổ Đà như bị dao cứa, đó đều là những nhân tài mà chùa Đạt Mẫu dày công vun đắp, nhưng giờ lại liên tiếp bị phế bỏ đi.
Loại tra tấn này còn cay độc hơn trực tiếp giết chết người.
“Giết!”
Chính vào lúc này, Diệp Phàm vốn đang trốn tránh đã nắm bắt được cơ hội, một bước đi xa một trượng.
Đao Hoàng Tuyền Lưỡi với đao màu vàng và phù điêu vương máu trực tiếp chém gãy chùy hàng ma, lưỡi dao xoay ngang bổ vào nách Phổ Đà.
Phổ Đà lập tức phản ứng lại, nhưng lúc này muốn né tránh đao Hoàng Tuyền của Diệp Phàm thì đã quá muộn, ông ta dùng một tay vận hết công lực của mình nổ tung về phía ngực của Diệp Phàm.
Pằng!
Ầm một tiếng cực lớn, Diệp Phàm trực tiếp bị đánh bay, xương ức sụt xuống, miệng phun máu, anh bị thương nặng.
Phổ Đà càng thảm hơn, dưới nách có một vết cắt lớn, máu thịt lẫn lộn, xương sườn dường như lộ cả ra ngoài.
Phổ Đà cũng bị thương nặng, nhưng ngay sau đó, Diệp Phàm ho khóe miệng vương máu, lại một lần nữa nhảy lên, anh không quan tâm tới thương thế của bản thân.
Đao Hoàng Tuyền trong tay cắm vào vỏ đao phía sau, hai tay bỗng nhiên kết ấn, một luồng khí kinh người bùng phát từ cơ thể anh.
Diệp Phàm nhe răng cười, miệng đầy máu: “"Con lừa hói, ấn này tặng cho ông, tôi gọi nó là kim cang thủ ấn!”
Như thể vượt qua thời gian và không gian, một ấn này của Diệp Phàm không thể chống cự lại, trong nháy mắt đã tới trước mặt.
“Đại kim cang ấn thủ, điều này sao có thể…”, Phổ Đà hét lên một tiếng kinh hoàng, nguy cơ tử vong bao trùm lấy ông ta.
“Haiz…”
Giới Thành ngồi đó phát ra một tiếng thở dài, lực lượng mạnh đến mức khiến người ta phải run lên bạo phát ra từ trên người ông ta, ông ta không thể nhìn Phổ Đà chết trước mắt mình.
Bởi vậy ông ta nhất định phải can thiệp, Phổ Đà không thể chết!
“Nếu ông dám động, tôi liền giết ông!”
Một giọng nói có chút lười biếng bỗng nhiên vang lên, Giới Thành vừa định ra tay, cả người ông ta lập tức căng cứng.
Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một người đàn ông đang đi chậm rãi từ xa đến!