Phá Quân Mệnh

“Đối phó cái gì?”

Diệp Phàm lắc đầu, sắc mặt trở nên hung hăng: “Quân đến dùng tướng chặn, nước tới dùng đất lấp, tên nào đến giết chết tên đó, đến cả đôi thì giết cả đôi!”

“Khưa, mạnh thì chưa bằng ai nhưng chỉ được cái bốc phét là giỏi, cứ tiếp tục mà bốc phét đi, tôi và em Long sẽ không bóc phốt anh đâu”.

Linh Hồ Uyển Nhi giọng coi thường nói, Long Linh ở một bên cũng vội gật đầu, thậm chí còn không cả phản đối khi nghe Linh Hồ Uyển Nhi gọi mình là em.

Khoé miệng Diệp Phàm chợt giật giật mấy cái, một tay đẩy xe lăn đi: “Không thèm chơi với các cô nữa...”

...

Trong vùng núi rộng lớn của Huyện Long Sơn tỉnh Xuyên, Lâm Thanh Đế tay cầm một con trùng độc màu máu vần vò.



Đúng lúc này, thấy Hoa Bà Bà đi vào, Lâm Thành Đế vội vàng đứng dậy, đỡ cánh tay bà ta.

Cung kính mà nói: “Bà Bà!”


“Đế Nhi, tôi mang tới một tin tốt cho cậu”, Hoa Bà Bà cười nói.

“Bà Bà cứ nói”.

“Diệp Phàm xuất hiện rồi...”

Soạt!

Hoa Bà Bà còn chưa nói hết, cả người Lâm Thanh Đế liền toát ra luồng khí lạnh lẽo tanh mùi máu.

Luồng khí này quá lạnh, thậm chí còn khiến người khác phải nôn khan, rất khó có thể tưởng tượng ra được một con người sao có thể toát ra được luồng khí này.

Hoa Bà Bà lộ rõ nụ cười hài lòng, trong khi đứa con trai của bà tu luyện thất bại, thì Lâm Thanh Đế lại đã làm được.

Lâm Thanh Đế đã trải qua ba lần cắn thuốc độc mà không chết, trong cơ thể của hắn ta còn không biết đã nuôi biết bao trùng độc.

Có thể nói, toàn thân Lâm Thanh Đế bây giờ đều là độc, cơ thể hắn ta chính là một con trùng độc tà ác nhất.


“Diệp Phàm xuất hiện rồi, thế nhưng hắn ta bây giờ lại đang gặp phải sự truy sát của cả giới võ lâm”, Hoa Bà Bà cười nói.

“Tại sao?”

“Diệp Phàm là đệ tử của Đao Ma Độc Cô Thiên Đao không có nhân tính, kẻ thù chung của cả thế lực chính đạo trong giới võ lâm”.

“Diệp Phàm xuất hiện với danh nghĩa là truyền nhân của Độc Cô Thiên Đao, cho nên đã dấy lên một làn sóng lớn, thế hệ trẻ ai có thể mang cái đầu của Diệp Phàm về thì có thể vào Liên Minh Võ Đạo tu luyện, và đương nhiên sẽ là do tông sư dẫn dắt...”

Nghe Hoa Bà Bà nói một lượt, sắc mặt Lâm Thanh Đế liền chùng xuống.

“Không, Diệp Phàm là của tôi, tôi phải đích thân giết chết hắn ta, phải để hắn ta chịu đủ mọi khổ cực, phải để hắn ta bị hàng vạn con côn trùng cắn xé tới chết!”

Lâm Thanh Đế rống lên, giọng chứa đầy oán giận, hắn ta biến thành bộ dạng bây giờ, tất cả đều là do Diệp Phàm gây ra.

Nếu như không phải Diệp Phàm, hắn ta bây giờ vẫn còn là cậu chủ của nhà họ Lâm ở thủ đô.

Ngay cả bố ruột của hắn là Lâm Hồng Hải, cũng bị bố của Diệp Phàm là Diệp Phù Sinh bẻ gãy cổ ngay trước mặt ông nội hắn ta.

Hắn ta nhất định phải trả thù giết bố, nhất định phải để nhà họ Diệp máu chảy thành sông, chỉ có như vậy mới có thể hoá giải được mối thù này.

“Bà Bà, tôi phải xuống núi, tôi phải đi giết Diệp Phàm!”

Toàn thân Lâm Thanh Đế bừng bừng sát khí, lúc nói tới phải giết chết Diệp Phàm, tròng mắt hắn ta đỏ ngầu lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận