Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hoắc Thanh Thanh giận đến run người, sát ý trong người không ngừng tăng lên, cô ta muốn một phát giết chết người sư tỷ từ trước đến nay không phải thứ tốt lành gì này.
Nhưng sức lực của cô ta cũng không yếu, muốn giết chết cô ta là chuyện không thể nào.
Phương Dao chỉ một ngón tay về phía Hoắc Thanh Thanh, lạnh giọng nói: “Cầu xin tôi, tôi sẽ giúp cô giữ kín bí mật này, nếu không tôi lập tức loan tin về chỗ ở của Diệp Phàm”.
Tay cầm kiếm của Hoắc Thanh Thanh khẽ run lên, cô ta tức giận đến mức muốn nổ tung, nhưng tất nhiên là không thể nào phát tác được.
Bởi vì Phương Dao thực sự có thể làm như thế, cô ta không muốn đẩy Diệp Phàm rơi vào thế nguy hiểm.
“Được, tôi xin chị”.
Hoắc Thanh Thanh cảm thấy vô cùng uất ức, đan tay lạy Phương Dao một cái: "Chị Phương Dao, Thanh Thanh cầu xin chị, đừng nói ra Diệp Phàm ở đâu”.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Haha, đây là cách cầu xin của cô sao?”
Phương Dao chế giễu: “Cầu xin mà không có chút thành ý nào hết, chẳng làm tôi thấy cảm động chút nào”.
“Vậy chị nói xem nên cầu xin như thế nào, tôi không thể nào quỳ xuống được”, Hoắc Thanh Thanh cắn răng nói.
Phương Dao cười rộ lên: “Thât là thông minh, tôi chính là muốn cô quỳ xuống, chỉ cần quỳ xuống thì tôi có thể đảm bảo sẽ không bao giờ nói ra chuyện này”.
Phương Dao muốn làm nhục Hoắc Thanh Thanh hết mức có thể, một cái lạy thì là cái thá gì chứ, chỉ có quỳ xuống mới có thể thể hiện "lòng thành" của Hoắc Thanh Thanh.
“Phương Dao, chị đừng có quá đáng, mọi người đều cùng một sư phụ, là tỷ muội với nhau,...”, Hoắc Thanh Thanh gào lên.
“Tỷ muội?”
Sắc mặt Phương Dao đột nhiên trầm xuống rồi cười một cách điên cuồng: “Cô có từng coi tôi là sư tỷ không? Sư phụ có từng coi tôi là đại đồ đệ không?”
“Cái gì cũng vì cô, sư phụ thậm chí còn cho cô xem kiếm pháp Linh Lung Bách Hoa, lén lút cầm tay chỉ dạy tận nơi cho cô, còn tôi thì sao?”
“Tôi chỉ có thể tu luyện công pháp mà không biết sư phụ lấy từ đâu ra, khiến cho tôi đến giờ còn chưa đột phá được Tiểu Tông Sư, còn cô thì sắp sửa đột phá lên rồi, dựa vào đâu cơ chứ?”
“Tôi hỏi cô là dựa vào đâu cơ chứ?”
Phương Dao hét lên, trên người tỏa ra sự thù hận.
Hoắc Thanh Thanh ngây người ra, cô ta không ngờ Phương Dao lại phỉ báng Hoa Vũ Dung như thế.
Kiếm pháp Linh Lung Bách Hoa, là một kiếm pháp vô cùng mạnh mẽ.
Động tác múa vô cùng đẹp mắt, cứ như là trăm con bướm đang cùng nhau nhảy múa vậy, thế nhưng uy lực lại vô cùng lớn.
Đó là bí ẩn mà Hoa Vũ Dung không truyền lại, vốn rất nổi tiếng trong Tứ Phương Tông, nhưng bà ta đã truyền nó cho cô ta, chứ không phải cho Phương Dao.
Còn vì sao thì Hoắc Thanh Thanh cũng không biết, nhưng chắc chắn không phải là như Phương Dao nói rằng Hoa Vũ Dung thiên vị, không muốn truyền lại cho Phương Dao.
“Phương Dao, chị không có chứng cứ gì thì dựa vào đâu mà phỉ báng sư phụ như thế, sư phụ chắc chắn có lý do riêng của mình, nếu như chị có thắc mắc thì có thể trực tiếp hỏi sư phụ, chứ ở đây ăn nói quái gở như thế có tác dụng gì”, Hoắc Thanh Thanh hét lớn.
“Hừ, ít nói nhảm lại đi, hỏi cũng chỉ vô ích mà thôi”.
Phương Dao hừ lạnh: “Nói đi, cô có quỳ hay không, nếu không quỳ thì tôi đi đây, cô có muốn ngăn cũng không ngăn được đâu”.
Hoắc Thanh Thanh tức muốn nổ phổi, muốn cô ta quỳ xuống trước mặt Phương Dao còn không bằng chém cô ta một đao.