Phá Quân Mệnh

“Anh được lắm, đã đến mức song tu rồi, tốc độ nhanh nhỉ…”. Giọng nói lạnh lùng như gió lạnh mùa đông, Diệp Phàm chỉ cảm thấy lạnh sau gáy.

Vội giơ tay phải lên thề: “Cái đó… em đừng nghe cô ấy nói bậy nói bạ, anh thề là hai bọn anh thật sự không có cái đó?”

“Hừ, Long Linh đã nói với em lâu rồi, nếu không anh nghĩ em sẽ đồng ý?”

“Cho dù cô ta đã cứu mạng anh thì cũng không được. Em chỉ không muốn để anh trở thành tên đàn ông không chịu trách nhiệm, không muốn để con gái người ta cảm thấy đã gặp phải một tên phụ tình!”, bỗng nhiên khoé mắt Hàn Tuyết ửng đỏ, cô nói một tràng.

Là vợ của Diệp Phàm, cô vui vẻ cười khi nói rằng mong muốn Diệp Phàm chấp nhận Linh Hồ Uyển Nhi, bản thân chỉ cần làm vợ lớn là được, có trời mới biết bản thân cô phải tủi biết bao nhiêu.

Không có người phụ nữ nào mong muốn người đàn ông của mình lại trêu hoa ghẹo nguyệt, có thêm một người phụ nữ khác đến chia sẻ tình yêu của mình cả.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Viền mắt Hàn Tuyết ửng đỏ, Diệp Phàm lập tức bối rối: “Không phải, em đừng khóc, thật sự bọn anh không có cái đó, nếu như song tu thì cũng là song tu tinh thần, em nghe anh giải thích đi…”

“Anh nói thật sao?”

Diệp Phàm cố gắng giải thích một hồi, tay Hàn Tuyết nhéo tai anh mới thả lỏng ra.

“Chắc chắn là thật mà, chỉ là việc dung hợp tinh thần đối với người luyện võ mà nói thì cũng không khác với cái loại kia lắm, nếu không thì chắc chắn anh sẽ đuổi đi…”

“Đừng nói nữa!”

Còn chưa nói hết câu, Hàn Tuyết liền lấy tay che lại miệng Diệp Phàm.

“Mấy lời này về sau đừng nói nữa, để Uyển Nhi nghe được chắc chắn sẽ hận anh cả đời!”

Hàn Tuyết không để Hàn Tuyết nói hết câu “đuổi Linh Hồ Uyển Nhi đi”, cô hiểu được tâm ý của Diệp Phàm, như vậy đã đủ rồi.

Diệp Phàm cười một tiếng, Hàn Tuyết buồn bực lại nhéo anh một cái: “Nói cho em biết thân phận của anh, để em nghe xem có quên hay không.”

Diệp Phàm hơi sửng người mọt chốc sau đó phản ứng lại ngay, nắm chặt tay cô: “Là ở rể, đến ở rể nhà họ Hàn…”

“Hừ, nhớ là được rồi, anh là đến ở rể, mọi thứ của anh đều là của em, mọi thứ đều phải có sự đồng ý của em mới được, có biết chưa?”

Hàn Tuyết nâng cằm anh, trông dáng vẻ như người chị đại.

Diệp Phàm vội gật đầu, khẽ nghiêng đầu sang ngậm lấy ngón tay cô trong miệng, phút chốc đã trêu chọc khiến Hàn Tuyết hờn dỗi.



Cùng lúc đó, gia tộc Linh Hồ ở Thần Nông Giá, núi Mãng, bên trong phòng tiệc lớn, đèn đuốc sáng rực chỗ ngồi chật kín.

Gia tộc Linh Hồ đang tổ chức một cuộc họp, ông cụ Linh Hồ ngồi ở vị trí chủ tọa thảnh thơi thưởng thức trà.

“Ông tổ, bây giờ Liên Minh Võ Đạo đã truyền lệnh săn giết, yêu cầu mọi đệ tử thế hệ trẻ tu luyện võ công của tất cả môn phái chính đạo săn giết Diệp Phàm, cũng chính là cái tên đã dùng tên giả Diệp Hạo lẻn vào gia tộc chúng ta. Gia tộc Linh Hồ chúng ta có phải cũng nên tham gia vào trận săn giết này không?”

Một bóng dáng oai hùng cường tráng đứng giữa phòng khách, trầm giọng nói với ông cụ Linh Hồ.

Người này không phải ai khác chính là Linh Hồ Tinh Phong, con cháu của đại trưởng lão Linh Hồ Tư Không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui