Hàn Tuyết đánh tay cô ta, cười bảo: “Mình nói thật đấy, sau này Công Nghệ Tuyết Phàm giao cho cậu quản lý, mình còn việc khác phải làm.”
Bây giờ Diệp Phàm bị Liên minh Võ đạo truy sát, Hàn Tuyết phải giúp anh.
Tuy Diệp Phàm nói không cần, nhưng đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn mà!
Trước đây Hàn Tuyết chỉ là một cô gái bình thường, muốn giúp cũng không giúp được, có khi còn liên lụy đến Diệp Phàm!
Nhưng bây giờ khác xưa rồi, cô đã có thể luyện võ.
Vu Hân Tuệ kinh ngạc tột cùng, cảm thấy đầu ong ong.
Công Nghệ Tuyết Phàm mới hoạt động không lâu mà doanh số bán hàng đã vượt quá một tỷ. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Kết hợp với các kênh ủy quyền kinh doanh khác, trong tương lai Công Nghệ Tuyết Phàm ắt sẽ trở thành gã khổng lồ trong nền thương mại thành phố Cảng, với thực lực của nhà họ Hàn trước đây cũng không thể nào sánh kịp.
Thế mà Hàn Tuyết vừa mở lời đã nói nhượng mười phần trăm cổ phần, đó là con số quá to đối với cô ta.
“Tiểu Tuyết, cậu không dọa mình chứ?”, Vu Hân Tuệ vẫn không dám tin.
“Đương nhiên là không rồi, mình sẽ yêu cầu bộ phận Pháp lý soạn thư chuyển nhượng và chuyển phần trăm cổ phần công ty cho cậu ngay”.
Hàn Tuyết vô cùng nghiêm túc, đầu Vu Hân Tuệ đột nhiên nhảy số: “Không không không… Tiểu Tuyết, cậu không cần chuyển cổ phần cho mình, mình vẫn sẽ quản lý công ty thật tốt, mình biết các cậu có chuyện quan trọng, cậu cứ yên tâm giao công ty cho mình, còn về tiền lương, lương của mình bây giờ đã nhiều lắm rồi, mình không thể tham lam quá được”.
Vu Hân Tuệ rất cảm kích Hàn Tuyết và Diệp Phàm, cô luôn làm việc tại Công Nghệ Tuyết Phàm với sự biết ơn ấy, và cũng luôn cố gắng hết sức mình.
Hàn Tuyết cười cười: “Chúng ta còn cần nói mấy lời khách sáo thế làm gì, chuyện này mình và Diệp Phàm đã quyết rồi, cứ thế đi, không cần nói nữa!”
Hàn Tuyết làm việc dứt khoát như sấm rền gió cuốn, nói rồi liền gọi bộ phận Pháp lý đến soạn thư chuyển nhượng cổ phần.
Vu Hân Tuệ ký tên xong mà người vẫn như trong cơn mê, sau khi người của bộ phận Pháp lý rời khỏi, mắt Vu Hân Tuệ hoen đỏ rồi bật khóc.
“Được rồi, lau nước mắt đi, chúng ta là chị em tốt, có phúc cùng hưởng mà”, Hàn Tuyết đưa khăn giấy cho cô ta.
Vu Hân Tuệ là bạn nữ thân nhất của cô, có thể nói là duy nhất.
Vu Hân Tuệ điều chỉnh cảm xúc, nghĩ đến gì đó liền vội lên tiếng: “Đúng rồi Tiểu Tuyết, chú Hàn nói chuyện với cậu chưa?”
Hàn Tuyết lắc đầu: “Mình chưa gặp bố, khi về khu biệt thự số một chỉ thấy mỗi chị Hạ ở nhà”.
Mấy ông bạn của Hàn Tại Dần lại rủ đi uống rượu, sau khi Lưu Tú Cầm không còn, Hàn Tại Dần hoàn toàn tự do tự tại, thoải mái ăn chơi vui vẻ!
“Vậy để mình nói với cậu, chú Hàn mới lấy sáu mươi triệu từ chỗ mình đấy!”, Vu Hân Tuệ trầm giọng nói.
“Sáu mươi triệu?”, Hàn Tuyết giật mình.
Vu Hân Tuệ gật đầu: “Đúng, ban đầu định lấy một trăm triệu nhưng mình chỉ đưa ông ấy sáu mươi triệu”.
“Ông ấy cần nhiều tiền thế làm gì?”
“Có liên quan đến Hàn Bách Hào!”
Hàn Tuyết lập tức sững sờ, Diệp Phàm híp mắt, Vu Hân Tuệ nói tiếp: “Mình nghe chú Hàn nói là để cứu Hàn Bách Hào, để mình kể chi tiết cho cậu nghe”.
Vu Hân Tuệ nói với Hàn Tuyết đầu đuôi câu chuyện.