Phá Quân Mệnh

Trên đài cao, Lâm Thanh Đế nghe được những tiếng xì xào bàn tán, nhưng mặt không biến sắc, bởi vì hắn ta cũng đã đoán được ra.

Thế nhưng, không có nghĩa là hắn ta không tức giận, bởi vì có vài người còn cố tình làm ra vẻ không đồng ý, lên mặt với hắn ta.

Nhất là, ba người đàn ông ngày hôm qua bị hắn ta đánh bại, bây giờ đang không ngừng nói xấu hắn ta với người khác.

“Hừ, nếu như mọi người muốn gây khó dễ, tôi nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của mọi người!”, trong đầu Lâm Thanh Đế lúc này chứa đầy lời cau cú.

...

Thành phố Cảng, trong khách sạn Hoàng Đình, vì Diệp phàm chỉ dùng được một tay, cho nên Hàn Tuyết phải gắp đồ ăn cho anh.

Khiến không ít người phải kinh ngạc.

Ở đây có ai không biết Hàn Tuyết là bà chủ của Công Nghệ Tuyết Phàm, là bà chủ đáng giá cả tỉ tệ!

“Tiểu Tuyết, những người này hình như có có chút sợ em…”


Ăn một chiếc nem cuốn, Diệp Phàm cười nói.

Hàn Tuyết quăng cho anh một cái lườm, lại gắp một cái nem khác nhét vào miệng anh.

Vừa rồi không ít người nhìn thấy Hàn Bách Hào quỳ xuống trước mặt bọn họ, Hàn Tuyết hiện tại có thể nói là vô cùng có uy thế.

Trong sảnh tiệc này không ai dám chọc vào tổ kiến lửa, một vài người muốn tới chào hỏi, nhưng khi thấy Diệp Phàm ở một bên thì lại lộ ra vẻ sợ hãi.

Ở đây có quá nhiều lời đồn đại về Diệp Phàm, giết người phóng hỏa cái gì cũng có thể làm ra, thủ đoạn vô cùng cay độc.

Hơn nữa, Hàn Bách Hào phải vào tù chính là công lao của Diệp Phàm, rất nhiều người trong số họ cũng biết một vài chuyện.

Hàn Bách Hào lần lượt kính rượu từng người, rất nhanh đã tới hai người Hàn Tuyết.

Diệp Phàm chỉ nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, liền không để ý tới nữa.

Thái độ im lặng khiến trong lòng Hàn Bách Hào tức giận nhưng lại mạnh mẽ nhịn xuống cục tức này.


Hàn Tuyết nhìn hắn ta nói: "Tôi không uống rượu, Diệp Phàm bị thương không thể uống, bởi vậy rượu này bỏ qua đi…”

“Không sao, Hàn Tuyết em có thể dùng trà thay rượu”, Hàn Bách Hào gượng gạo cười nói.

Hàn Tuyết muốn từ chối, Hàn Tại Dần ở một bên lại nháy mắt ra hiệu với cô, ít nhiều cũng nên cho ít thể diện.

Hàn Tuyết trong lòng thở dài một hơi, vươn tay nâng lên tách trà của mình, lúc này tay Diệp Phàm đột nhiên đè lại.

Anh nở nụ cười thản nhiên nhìn về phía Hàn Bách Hào: “Hàn Bách Hào, nghe nói anh muốn chịu tang cho bà cụ ba năm phải không?”

Chịu tang bà cụ trong ba năm?

Không ai ở đây không biết chính Hàn Bách Hào là người đã sát hại bà cụ Hàn, ở sau lưng không biết có bao nhiêu người còn đang chế nhạo, bà nội ruột thịt của bản thân cũng có thể ra tay giết hại, quả là mất hết nhân tính.

Tuy nhiên, cho dù Hàn Bách Hào đã được ra ngoài, Hàn Húc Đông lại lên tiếng nói rằng cảnh sát đã bắt được kẻ sát nhân thực sự, Hàn Bách Hào là vô tội trắng án nhưng không phải ai cũng là kẻ ngốc, trong thời gian này Hàn Húc Đông đã làm đủ mọi cách, vận dụng tất cả các tài nguyên có thể sử dụng được, chỉ vì muốn cứu vớt Hàn Bách Hào ra ngoài, chuyện này mọi người đều biết đến.

Nhưng nếu Hàn Bách Hào đã được phóng thích, cũng không có ai đề cập tới nữa, nếu không không phải là làm mất mặt sao?

Tuy nhiên, bây giờ Diệp Phàm lại nhắc đến, hơn nữa còn đưa ra ý kiến khiến hắn ta giữ đạo hiếu ba năm.

Cánh tay đang cầm ly rượu của Hàn Bách Hào lập tức cứng ngắc, ly rượu lắc lư suýt nữa rơi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận