Phá Quân Mệnh

Nói cách khác, rượu trong ly xém chút đã tạt lên mặt Diệp Phàm.

Ngay tại thời điểm Hàn Bách Hào không thể nhẫn nhịn được nữa, Hàn Húc Đông ở phía sau ấn chặt hắn ta lại.

Ông ta nhìn Diệp Phàm chằm chằm mà nói: “Diệp Phàm, hung thủ thực sự đã bị bắt giữ, nhưng Bách Hào với tư cách là người đứng đầu gia tộc được bà cụ chỉ định, sau khi yến hội kết thúc, nó sẽ tự mình giữ đạo hiếu, cậu không cần phải lo lắng chuyện này!”

“Đúng vậy, thủ phạm thực sự đã bị bắt, nhưng Bách Hào là người đứng đầu nhà họ Hàn, tất nhiên sẽ chịu tang!”, Hàn Minh Chung phối hợp nói.

Mấy người nhà họ Hàn ở bên cạnh cũng liên tục phụ họa, Diệp Phàm cười nhạt: “Hóa ra hung thủ thực sự đã bị bắt về quy án, tôi ngược lại đã lo nghĩ nhiều rồi”.

“Ha ha…”, Hàn Húc Đông ngoài cười nhưng trong không cười.

Trong mắt Hàn Bách Hào phun trào đầy lửa giận, nụ cười châm biếm của Diệp Phàm vô cùng chói mắt.



“Nào nào nào, chúng ta tiếp tục, tiếp tục…”, Hàn Húc Đông kêu gọi mọi người, để Hàn Bách Hào tiếp tục kính rượu, tách khỏi hai người Diệp Phàm.


Ánh mắt Diệp Phàm bỗng nhiên lóe lên, ghé đến bên tai Hàn Tuyết nói thầm một câu.

Hàn Tuyết nghe xong liền quay sang nói với Hàn Tại Dần: “Bố, chúng con có chút chuyện phải xử lý nên rời đi trước đây ạ”.

Không đợi Hàn Tại Dần hỏi lại, Hàn Tuyết đã đứng dậy và đẩy Diệp Phàm ra ngoài.

Mấy người Hàn Bách Hào nghe thấy động tĩnh liền quay lại nhìn hướng bọn họ, nhưng không có động thái nào muốn mời chào họ ở lại.

“Diệp Phàm, chúng ta đi ngay bây giờ sao?”, ra khỏi sảnh tiệc, Hàn Tuyết lên tiếng hỏi.

“Không, cùng anh tới toilet, anh đi vệ sinh trước”.

“A… ở đây là bên ngoài, em giúp anh thế nào đây…”

Hàn Tuyết lập tức hờn dỗi, ở đây thế nhưng không giống như ở nhà, tay chân của Diệp Phàm cử động không tiện, cô có thể giúp đỡ nhưng trong khách sạn cô cũng không thể chạy vào toilet nam.

“Không cần, em ở toilet nữ đợi anh là được, anh tự có cách giải quyết”, Diệp Phàm cười đáp.


Hàn Tuyết nghi hoặc: “Anh thực sự có cách?”

Diệp Phàm bất đắc dĩ gật đầu: “Có, nếu em lại hỏi, anh sẽ đi ra quần mất…”

“Đúng là mồm chó không thể mọc được ngà voi, không biết được lòng tốt của người ta…”

Hàn Tuyết quở mắng gõ một cái lên trán anh, rồi đẩy anh tới cửa toilet nam.

“Em sang toilet nữ”, đến trước cửa toilet nam, Diệp Phàm bỗng nói.

“Tại sao?”

“Đừng hỏi, vào đi thôi, tin anh”.

Sắc mặt Hàn Tuyết đột nhiên trở nên nghiêm trọng, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, vừa định quay đầu nhìn lại, Diệp Phàm đã đè chặt tay cô.

“Vào toilet, tin anh…”

Diệp Phàm nói một cách nghiêm nghị, một tay đẩy xe lăn đi về phía toilet nam.

Không hổ là khách sạn năm sao, toilet công cộng đều rất lớn và sang trọng, bên trong thậm chí còn có điều hòa.

Sau khi Diệp Phàm bước vào liền đẩy thẳng xe lăn đến vị trí trong cùng, cứ như vậy ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận