“Anh phát hiện ra tôi từ lúc nào?”, lúc này một giọng nói vang lên từ phía sau anh.
Diệp Phàm đem xe lăn xoay lại, nhìn nhìn người đàn ông cách đó mười mét, lộ ra nụ cười thờ ơ: “Lúc anh và Hàn Bách Hào uống rượu”.
“À, vì sao lại nói như vậy?”, người đàn ông nhàn nhạt hỏi lại.
“Người đến đây hôm nay đều là họ hàng hoặc là bạn bè của nhà họ Hàn, Hàn Bách Hào rất có lễ độ, sẽ kính rượu từng người, mà những người khi uống rượu cùng hắn ta đều sẽ lộ ra nét cười đạo đức giả, không có ai là thực lòng thực ý cả”.
“Chỉ có anh, khi cùng hắn uống rượu lại lộ ra nụ cười đạm mạc, có thể nói là không có chút cảm xúc nào trong đó, chỉ là một nụ cười mỉm bâng quơ”, Diệp Phàm cười nhẹ nói.
“Đây có thể coi là lý do à?”, người đàn ông dường như cảm thấy có chút nực cười.
Diệp Phàm gật đầu: “Đương nhiên, bởi vì anh căn bản không biết nhà họ Hàn là loại người gì, cũng không biết bạn bè của họ là dạng người nào, nói giậu đổ bình leo còn là đang khen ngợi họ”.
“Bọn họ đối diện với Hàn Bách Hào, chỉ có trào phúng, mặc dù che giấu nhưng hoàn toàn không che đậy được".
"Tôi quan sát thái độ của từng người khi đối mặt với Hàn Bách Hào, đây là hành động trong vô thức của tôi, không ngờ lại phát hiện ra anh".
Người đàn ông cười không ra tiếng, đáp: "Huyết tu la quả nhiên mạnh mẽ như trong lời đồn".
"Nói đi, anh là người của tổ chức nào?"
Đây là người thứ hai nói ra mật hiệu trước kia của Diệp Phàm, người đầu tiên là tử thần Tùng Lâm, một trong những thủ lĩnh của tổ chức Cá mập Đen, kẻ đã bị anh chém giết khi ở trên du thuyền.
Người đàn ông khẽ cười: “Tại sao không cho rằng tôi là đệ tử của các môn phái cổ võ lớn, hiện giờ liên minh võ đạo thế nhưng đã phát lệnh truy nã đối với anh!”
“Đám người mắt cao hơn đầu đó sẽ không mai phục trong bóng tối, mà trực tiếp ngang ngược đập mở cửa đại sảnh tiệc, sau đó triển khai chém giết với tôi”.
“Suy cho cùng bọn họ vẫn luôn xem thường thế giới trần tục, anh nói có đúng không?”
Diệp Phàm cười nói, hai người vừa nói vừa cười giống như đang ở nhà vậy.
Người đàn ông nghe vậy thì gật đầu mím môi cười: “Đúng vậy, cái đám giả dối đó trước nay vẫn vậy”.
“Được rồi, thời gian trò chuyện cũng nên kết thúc rồi, mạng của anh cho tôi mượn dùng đi!”
Trong toilet nữ, khuôn mặt Hàn Tuyết tràn đầy lo âu, cô đã gọi điện cho Linh Hồ Uyển Nhi, bảo cô ta tới khách sạn Hoàng Đình càng sớm càng tốt.
Hàn Tuyết siết chặt nắm đấm, cô vẫn không thể giúp được Diệp Phàm, giống như trước kia chỉ là gánh nặng.
Diệp Phàm chắc chắn đã cố ý dẫn dụ hung thủ tới đây để tránh giao tranh nơi đông người, gây ra thương vong không đáng có.
Ở phía bên kia, sau khi nhận được cuộc gọi từ Hàn Tuyết, Linh Hồ Uyển Nhi liền vội và cùng Long Linh đi về phía khách sạn Hoàng Đình.
Bởi vì tham dự yến tiệc của nhà họ Hàn nên chỉ có hai người Hàn Tuyết tới, nhưng bây giờ hung thủ săn lùng đuổi giết Diệp Phàm quả thực lợi dùng tất cả mọi dịp.
Toilet nam, hai người Diệp Phàm đang đánh nhau kịch liệt, điều khiến người đàn ông ngạc nhiên là Diệp Phàm vậy mà đứng dậy được.
“Anh giả vờ ngồi xe lăn?”, người đàn ông đè giọng gầm lên.
“Không, nhưng nếu không đứng lên thì chính là chết, anh nói xem tôi nên đứng hay không đứng?”