Người đàn ông nhanh chóng thoái lui, hắn ta đâm Diệp Phàm một đao, nhưng trên mặt cũng bị chém qua một nhát, một đao này xém chút cắt lìa mũi của hắn.
“Đáng chết!”
Người đàn ông quệt xuống một bàn tay máu, tức giận gầm lên rồi lao về phía Diệp Phàm.
“Diệp Phàm, tiếp chiêu!”
Lúc này, có một giọng nói yêu kiều vang lên, chính là Linh Hồ Uyển Nhi đang đứng ở cửa.
Trên tay cầm một thanh đao lớn, lưỡi dao màu vàng có khắc phù điêu màu đỏ.
Vào thời khắc quan trọng, Linh Hồ Uyển Nhi đuổi kịp tới, cô ta trực tiếp ném Bá Binh Hoàng Tuyền về phía Diệp Phàm.
Còn bản thân thì dùng một con dao găm tấn công người đàn ông, sắc mặt hắn ta thay đổi, dao găm bắn tới mang theo tiếng xé rách không khí, quả thực tốc độ còn nhanh hơn một viên đạn.
Người phụ nữ này là một tiểu tông sư?
Người đàn ông trực tiếp lao sang một bên, sau đó một chân đập bể bồn tiểu bằng sứ bên cạnh, những mảnh sứ vỡ lập tức bay về phía Linh Hồ Uyển Nhi.
Ở bên này, Diệp Phàm bắt lấy Bá Binh Hoàng Tuyền, khí thế toàn thân dâng cao.
Đối diện với đòn kích sát đang bổ nhào tới của người đàn ông, Diệp Phàm có Bá Binh Hoàng Tuyền trong tay hoàn toàn khác với anh khi không có vũ khí. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cắn Ánh Trăng
2. Câu Chuyện Đã Qua
3. Chẳng Nhận Ra Nàng
4. Anh Ấy Là Ma Cà Rồng
=====================================
Hai tay người đàn ông giao nhau, con dao trong tay hắn ta đã chặn được đao Hoàng Tuyền, nhưng lúc này Linh Hồ Uyển Nhi đã lao tới.
Một con dao găm tinh xảo đâm thẳng vào giữa lưng đối phương, người đàn ông gầm lên, thắt lưng vặn vẹo một đường cong khó mà tin nổi.
Con dao găm đâm thẳng giữa lưng nhưng chỉ vừa mới chém qua sườn của hắn ta, tuy rằng không bị đâm trúng nhưng máu tươi vẫn ứa ra.
Tiếp sau đó cánh tay của người đàn ông chấn động mạnh mẽ, cả người bổ nhào sang một bên, trực tiếp nhảy vào cửa sổ thủy tinh trên tường nhà vệ sinh, rồi biến mất không tung tích.
Đây là tầng hai của khách sạn, phía dưới cao đến bảy, tám mét nhưng người đàn ông vẫn trực tiếp lao vào cửa sổ nhảy xuống.
Bởi vì không nhảy thì chỉ có chết!
"Hồng hộc, hồng hộc..."
Diệp Phàm thở hổn hển, anh lại bị thương, ống quần bị nhiễm máu tươi ướt sũng, trên cánh tay cũng bị chém mấy nhát.
Bên kia, Hàn Tuyết nghe thấy bên đây không còn động tĩnh gì, liền vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa đi ra, cô liền nhìn thấy Diệp Phàm trên người đầy máu được đỡ lấy đang ngồi trên xe lăn.
"Diệp Phàm, anh sao vậy...". Trong giọng nói Hàn Tuyết mang theo tiếng khóc nức nở.
"Đưa đến bệnh viện trước rồi nói sau..."
Linh Hồ Uyển Nhi nói một câu rồi đẩy Diệp Phàm đi ra ngoài.
Mà ngay sau khi bọn họ rời đi, một cánh cửa duy nhất trong nhà vệ sinh mở ra, kẻ đó nhìn máu tươi đầy mặt đất lộ ra một tia cười lạnh.