Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lâm Vân cao giọng hét lớn: “Bây giờ anh nên xin lỗi với sư huynh Thất Tinh Tông để bọn họ bỏ qua, nếu không lát nữa anh cũng chỉ có thể nhận thua, ê mặt không gỡ được đâu”.
Tiện đà Lâm Vân lại quay đầu nhìn Lương Hồng, vẻ mặt ngọt ngào nói: “Còn chưa biết tên sư huynh, có thể nói Vân Nhi biết được không!”
“Ha ha ha…”
Lương Hồng cười lớn, ánh mắt đánh giá dáng người không tệ của Lâm Vân: “Tôi là Lương Hồng, Vân Nhi… Tên rất hay…”
Lâm Vân lập tức làm ra dáng vẻ ngượng ngùng, thẹn thùng nói: “Cám ơn lời khen của sư huynh Lương Hồng.”
“Lâm Vân!”, Trần Hùng quát lớn, Lâm Vân vừa mừng rỡ lại vừa e thẹn, bộ dạng cứ như làm gái vậy.
Đối phương đã làm nhục Lăng Tiêu Sơn, không đánh trả thì thôi mà lại còn làm ra vẻ như chó vẫy đuôi đến xin xỏ.
Sắc mặt Đỗ Trạch cũng sa sầm, lập tức quát khẽ: “Lâm Vân, cô đừng có làm mất thể diện như vậy, bây giờ lập tức quay về cho tôi!”
Uông Côn không lên tiếng nhưng ánh mắt cũng lạnh lùng chìn Lâm Vân chằm chằm.
Lâm Vân có chút sợ sệt nhưng ả lại cảm thấy oan ức.
Người của Thất Tinh Tông mạnh như vậy, mạnh hơn Lăng Tiêu Sơn bọn họ nhiều, tại sao lại không tạo quan hệ thân thiết?
Chỉ là khiêm tốn luồn cúi một chút thì có làm sao?
Dù sao người ta cũng là kẻ mạnh mà bọn họ lại đến giết Diệp Phàm, chỉ cần có thể giết chết Diệp Phàm thì vẫy đuôi xin xỏ có sao đâu, còn tốt hơn nhiều so với chửi bới này nọ.
Lâm Vân đứng một bên không động đậy gì, Lương Hồng châm chọc nhìn ả.
Bọn họ còn chưa có đánh mà đệ tử Lăng Tiêu Sơn đã nội chiến trước rồi. Tông môn như vậy mà còn muốn lớn mạnh, đúng là mơ mộng viễn vông!
Lương Hồng chế nhạo, Trần Hùng không nhịn được nữa liền vươn tay túm lấy Lâm Vân.
“Gái điếm, cút ngay cho tôi!”
Trần Hùng quát lớn một tiếng, đột nhiên túm lấy Lâm Vân khiến ả hoảng sợ thét một tiếng.
Không ngờ Trần Hùng lại dạy dỗ ả trước mặt nhiều người như vậy. Tuy rằng Trần Hùng đã bị cắt mất tai.
Nhưng những chỗ khác căn bản không bị thương gì, hơn nữa Trần Hùng còn là tiểu tông sư, thực lực mạnh hơn ả rất nhiều
Lòng bàn tay duỗi ra, cương kình xoay quanh trên lòng bàn tay, Trần Hùng bừng bừng lửa giận đánh thẳng ra một chưởng.
Lâm Vân thét lên, chưởng này thì ả không né nổi.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên từ bên cạnh: “Ức hiếp một phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ?”
Người ra tay chính là Lương Hồng, gã ta cười châm chọc nhưng vẫn để một tay sau lưng, còn một tay đánh về phía bàn tay Trần Hùng.