Một âm thanh lớn vang lên, Lương Hồng không hề di chuyển gì nhưng Trần Hùng lại lùi về sau hai bước.
Sắc mặt Trần Hùng lập tức thay đổi, quả nhiên đối phương rất mạnh, đây chỉ là một quyền ngẫu nhiên mà thôi.
Nhưng dù có vậy thì sao, hắn cũng không nuốt được cơn tức này.
Miệng hắn gầm lên, lần này trực tiếp đánh ra quyền pháp nổi danh của Lăng Tiêu Sơn, ầm một tiếng đánh về phía Lương Hồng.
Trên không vang lên một tiếng lớn xé gió, sức mạnh của quyền này phát huy rất mạnh, trong chớp mắt, nắm đấm đã tới trước mặt Lương Hồng.
Bóng hình Lương Hồng vụt lên một thoáng, di chuyển sang ngang đến bên cạnh Trần Hùng, đánh một chưởng lên vai khiến hắn lảo đảo.
Lương Hồng vẫn chỉ dùng một tay, tay còn lại để phía sau lưng, Trần Hùng cảm thấy bị làm nhục nặng nề. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Nhưng hắn không cách nào phòng ngự được chiêu của Lương Hồng, lúc này đột nhiên gã ta cười châm chọc: “Chơi vậy cũng đủ rồi, nên dừng lại thôi!”
Lương Hồng vừa dứt lời, khí thế trên người gã ta bỗng nhiên thay đổi, một cỗ khí thế mạnh mẽ như dâng lên từ trên người gã ta.
Sắc mặt Trần Hùng thay đổi, quả nhiên Lương Hồng chưa dùng đến thực lực thật sự.
Mấy người Đỗ Trạch cũng vô cùng kinh sợ nhìn Lương Hồng đột nhiên bùng nổ như vậy, chỉ có mấy người Thất Tinh Tông thì mang vẻ mặt khinh thường.
Kiểu thực lực như Lăng Tiêu Sơn như thế này, bọn họ căn bản chẳng coi trọng.
“Ầm!”
Một bóng người bay đến, Trần Hùng bị Lương Hồng đá bay một cước, ngay sau đó Lương Hồng kề sát người, đá một cước lên ngực Trần Hùng.
Nhìn Trần Hùng dưới chân mình, Lương Hồng thản nhiên nói: “Tôi nói nhường anh một tay thì nhường anh một tay thật rồi đấy!”
Trong miệng Trần Hùng trào ra máu tươi, không đến hai phút, hắn đã bị Lương Hồng giẫm dưới chân.
Lời nói lạnh nhạt chính là sự lăng nhục nhất đối với Trần Hồng, bản thân chẳng là cái thá gì trong mắt Lương Hồng cả.
“Lương sư huynh, xin anh thả Trần sư huynh ra đi”, Lâm Vân chạy qua, nhìn Lương Hồng cầu xin.
Lương Hồng lấy chân mình ra, nhìn ả cười nói: “Vẫn là em không tệ, em có thể đi với chúng tôi!”
“Thật sao Lương sư huynh?”, Lâm Vân lập tức kích động.
“Đương nhiên, nhưng mà em phải nghe lời mới được…”, Lương Hồng nói xong, đột nhiên đưa tay vén lên một lọn tóc buông thả của Lâm Vân vén ra sau tai cho ả.
Đây rõ ràng là động tác vô cùng thân thiết, khuôn mặt Lâm Vân lập tức ửng đỏ, dáng vẻ thẹn thùng.
Lương Hồng nhìn thấy thì mở miệng cười lớn.
Trần Hùng nằm dưới đất tức giận bừng bừng, hắn không thể ở đây nữa. Trần Hùng đứng dậy, chạy thẳng ra khỏi võ đường.
Dù sao tiếp tục ở lại đây cũng chỉ bị chế giễu thêm mà thôi.
Sắc mặt Uông Côn rất khó coi, nhất là dáng vẻ của Lâm Vân khiến hắn rất xấu hổ.
“Được rồi, nói cho chúng tôi Diệp Phàm đang ở đâu, tránh đêm dài lắm mộng, để hắn chạy mất!”, Lương Hồng nhìn bọn họ nói.
“Ở bệnh viện Nhân dân số một!”, Lâm Vân tiến lên trước một bước, mở miệng nói.