Mà Diệp Phàm nhìn thấy Tần Tiểu Điệp thì vô cùng kinh ngạc, lúc này Tần Tiểu Điệp đến làm cái gì?
Chính là ngay lúc này! Bên trong phòng bệnh ngay kế bên Diệp Phàm, một bóng hình vụt nhảy ra từ bên trong cầm một con dao nhọn đâm vào sau lưng Diệp Phàm.
“Cẩn thận…”
Tần Tiểu Diệp trợn tròn hai mắt miệng hét lớn. Sắc mặt Diệp Phàm bỗng nghiêm trọng hơn, anh gần như theo bản năng lập tức phòng vệ với đám người Lương Hồng.
Nhưng ngay khi anh xem phía sau lại phát hiện đám người Lương Hồng không hề động đậy, thậm chí ngay cả bọn họ cũng có vẻ mặt kinh ngạc.
Không tốt!
Lúc này Diệp Phàm cảm nhận được nguy hiểm đến từ sau lưng bản thân mình, nhưng vì quá bất ngờ quá nhanh, anh muốn trốn cũng không thể nào trốn kịp, một dao này e là bản thân sẽ bị thương này.
Ngàn cân treo sợi tóc!
Ngay lúc then chốt, Tần Tiểu Điệp dùng hết sức mình, chạy nhanh đến, đứng chắn sau lưng Diệp Phàm.
Ánh sáng lấp loáng phản xạ từ con dao ngay lúc này lại đâm thẳng vào trước ngực Tần Tiểu Điệp.
“A…”
Tần Tiểu Điệp ho ra một ngụm máu, lúc này Diệp Phàm cũng xoay người lại, thanh đao Bá Binh cũng đâm chém về phía bóng người đó.
Nhưng bóng người đó rõ ràng đã có chuẩn bị trước. Ngay sau khi vừa đâm trúng Tần Tiểu Điệp, kẻ đó lập tức buông tay lùi về phía mấy người Lương Hồng.
“Mày đáng chết!”
Diệp Phàm liếc nhìn bóng người chạy trốn đó, hét gầm một tiếng trầm khàn.
Vang rộng khắp cả hành lang thông nhau, lạnh lẽo thấy xương!
Mặt khác mấy người bọn họ đều kinh ngạc, cái người cầm đao đâm đó lại là Lâm Vân, ai cũng không ngờ được là ả.
Thật ra, sau khi trận đấu bắt đầu thì Lâm Vân đã trốn ở trong phòng bệnh đó rồi.
Bởi vì ả sợ chết, sợ bị ngộ thương, lo sợ lần này bọn họ vẫn không giết được Diệp Phàm!
Nhưng không người ả lại tìm được cơ hội khi Diệp Phàm nói chuyện với người khác, cứ thể để lộ lưng về phía mình.
Cơ hội trời cho, sao ả có thể bỏ qua?
Giết được Diệp Phàm, Tiêu Lăng Sơn, Thất Tinh Tông gì đó đều không quan trọng nữa, ả có thể trực tiếp đến Liên Minh Võ Đạo nhận thưởng.
Sau đó bản thân sẽ trở thành đệ tử của Liên Minh Võ Đạo, địa vị sẽ cao hơn Tiêu Lăng Sơn!
Diệp Phàm ôm lấy Tần Tiểu Điệp từ từ ngồi xuống, ôm cô ta vào trong ngực.
Lúc này, một khẩu súng nằm trong tay cô ta, nhắm lung tung về phía mấy người Lương Hồng.
“Anh… Anh Phàm, tôi tôi gọi điện thoại không phải muốn làm ảnh hưởng gia đình anh, chỉ muốn báo anh mau chạy đi… không… không ngờ được vẫn chậm hơn một bước…”