Chương có nội dung bằng hình ảnh
Quyết đoán kịp thời, Lương Hồng lùi sang một bên, nhưng tay của ông già này lại như bóng ma tóm lấy gã.
“Ông già, tôi là đệ tử của Thất Tinh Tông, nếu tôi bị giết, cho dù võ đường các ông hay là Lăng Tiêu Sơn cũng đều bị báo thù đấy”.
Lương Hồng lớn giọng thét lên, nếu ông già này muốn thì có thể hôm nay gã sẽ chôn thây ngay tại đây.
Người đàn ông mặc đồ đen đang chiến đấu trong phòng cũng đã nghe thấy tiếng hét của Lương Hồng, tiếng hét mang đầy sự hoảng sợ.
Hắn ta không bình tĩnh được nữa, liền phản kích rất hung ác, chiêu thức đánh ra trở nên cuồng bạo như vũ bão.
Cuối cùng Linh Hồ Uyển Nhi vẫn bị kiếm của hắn ta đẩy lùi, mà ngay sau đó người đàn ông từ trong phòng nhảy ra, xông thẳng vào giết Từ Chính đang nhắm tới Lương Hồng. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Sắc mặt Từ Chính thay đổi, thực lực của ông ta đương nhiên mạnh hơn Lương Hồng, nhưng đối mặt với hai người, ông ta quyết định sẽ không mạo hiểm.
Hơn nữa đây còn là đệ tử của Thất Tinh Tông, đó là thế lực mà họ không thể chọc vào, ông ta chỉ muốn dạy dỗ Lương Hồng một bài học mà thôi.
“A… lão Uông. Lão Uông…”
Trần Hùng gào lên, thậm chí còn òa khóc, trong tay hắn là đầu của Uông Côn, người hắn ta run lẩy bẩy.
“Ha ha ha, đây do người của các anh giết đấy, tên gì mà Đỗ Trạch ấy, ha ha ha…”
Diệp Phàm đứng một bên cười ha hả, sắc mặt Đỗ Trạch lập tức vô cùng khó coi.
“Ranh con, cậu đúng là không tầm thường, không ngờ lại có thực lực mạnh như vậy, nhưng dám động đến võ đường và người của Lăng Tiêu Sơn, cậu ắt phải chết!”
Từ Chính gầm lên với Diệp Phàm, nhìn thấy đầu của Uông Côn khiến sát khí của ông ta ngùn ngụt tận trời xanh.
“Lão già, bớt học tiếng chó sủa đi, người của võ đường các ông chuẩn bị cho tốt vào, rửa sạch cổ đợi tôi đến chém, đến một con chó, một con gà của hai nhà võ đường, Lăng Tiêu Sơn các người, tôi cũng sẽ không tha!”
Sát khí trên người Diệp Phàm chẳng hề yếu hơn ông ta, khiến Từ Chính tức dựng cả râu, bao nhiêu năm ông ta chưa từng gặp kiểu thanh niên ngông cuồng như này.
Nhưng hôm lại gặp được rồi, mà đến lời châm chọc ông ta cũng không nói được, bởi vì người ta đã giết chết mấy đệ tử võ đường của ông ta.
Lúc này còn nói kháy gì nữa, chỉ có tự rước nhục nhã mà thôi.
Ông ta cực kỳ khinh thường mấy lão già cổ hủ tự cho mình thanh cao của võ đường, nếu như không phải họ lo cho danh tiếng của võ đường.
Lo bị mang tiếng ỷ mạnh bắt nạt yếu, nếu cứ theo cách ông ta nghĩ là phái người mạnh nhất đến giết Diệp Phàm, vậy thì sẽ không có nhiều chuyện rối loạn như này xảy ra.
“Thằng nhãi ranh, mau đền mạng cho đệ tử võ đường!”
Toàn thân Từ Chính bộc phát khí tức mãnh liệt, trong nháy mắt khí tức của ông ta đã tăng đến cực đỉnh, mạnh mẽ hơn Lương Hồng rất nhiều rất nhiều lần.