Đúng lúc này, Hoa Vũ Dung nhìn Từ Chính, lạnh nhạt nói: “Mọi người chấp hành lệnh của mọi người, còn tôi làm việc của tôi, nhưng lấy đông ăn hiếp yếu là không được”.
Diệp Phàm là người Hoắc Thanh Thanh thích, thân là sư phụ, Hoa Vũ Dung có thể giúp được gì sẽ giúp.
Nghe bà ta nói vậy, Lương Hồng chợt mừng, gã ta thấy lời của mình vẫn có tác dụng, liền chắp tay theo cách của người luyện võ: “Cảm ơn tiền bối, không biết có thể biết quý danh của tiền bối, Lương Hồng nhất định sẽ chuẩn bị quà tới cảm ơn”.
Hoa Vũ Dung nhìn gã ta, vì bà ta biết gã ta làm thế là để biết lai lịch của mình, bà ta liền cười nói: “Thế nào, cậu muốn biết tôi thuộc môn phái nào để sau tiện cho Thất Tinh Tông tới tìm tôi gây chuyện hả?”
Bà ta là trưởng lão của Tứ Phương Tông, tuy Thất Tinh Tông rất mạnh, nhưng một tên đệ tử cũng chẳng thế nào tìm đến một trưởng lão như bà ta gây sự được.
Và quan trọng là Liên minh Võ đạo phía sau là cả một vấn đề lớn.
Lương Hồng tái mặt: “Không dám!”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Gã ta có thể cảm nhận được Hoa Vũ Dung đã nhắm vào mình, nếu còn hỏi nữa Hoa Vũ Dung không những không nói ra thân phận của mình, mà còn có thể ra tay với bọn họ, tới lúc đó chết không đối chứng, ai có thể làm gì được?
Từ Chính đứng một bên, sắc mặt trở nên khó coi: “Tôi mặc kệ bà là ai, đây là thành phố Cảng, là địa bàn của võ đường và Lăng Tiêu Sơn, bà có là rồng là hồ tới đây cũng phải biết điều!”
“Cứu con, trưởng lão Từ cứu con...”, đúng lúc này, một tiếng kêu cứu vang lên, Diệp Phàm buông cánh tay đang giữ miệng Lâm Vân ra.
Lâm Vân lập tức lớn tiếng kêu cứu, thế nhưng chân của ả đã bị Diệp Phàm đạp xuống.
Nghe tiếng ả kêu cứu, Từ Chính quay đầu lại nhìn: “Thằng nhãi, lập tức thả người, bằng không tất cả các cậu đều phải chết hết!”
“Thả người?”
Diệp Phàm hung hăng cười, trong mắt chứa đầy sát ý: “Đây là đồ chôn cùng tốt nhất, làm sao có thể thả ra được chứ?”
“Trưởng lão Từ, anh ta định chôn sống con, mau cứu con...”, Lâm Vân ra sức gào thét.
Bịch!
Ả vừa dứt lời Diệp Phàm liền đạp thẳng vào bắp chân của ả, khiến ả ngã bịch xuống.
Một tiếng xương vỡ vụn vang lên, Lâm Vân gào lên một tiếng đau khổ.
“Đồ khốn nạn, chết đi!”
Từ Chính hô lên một tiếng, rồi phi nhanh tới giết Diệp Phàm.
Soẹt!
Đúng lúc này con dao trong tay Hoa Vũ Dung lại lần nữa phóng về phía Từ Chính, Từ Chính cảm nhận được nguy hiểm, không còn cách nào đành dừng bước chặn con dao đang bay tới.
Ở bên khác Diệp Phàm cũng hành động, anh giao Lâm Vân lại cho Linh Hồ Uyển Nhi trông giữ.
Tay cầm cây đao Hoàng Tuyền xông về phía Đỗ Trạch.
“Chết đi!”
Đỗ Trạch tức giận hét lên, Đường đao trong tay hắn cũng chĩa về phía Diệp Phàm, Lâm Phàm thấy thế cũng nhấc kiếm xông lên.
“Ú ú ú...”
Đúng lúc này, ở tầng dưới của khu nội trú vang lên tiếng còi xe cảnh sát, nhóm Lương Hồng mặt biến sắc.
Cảnh sát tới, trận này bọn họ không thể tiếp tục đánh được nữa, tuy bọn họ không sợ, nhưng dù sao đó cũng là cơ quan trị an.