Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nhân viên cảnh sát phía sau cô ta ai nấy đều quay ra nhìn nhau, không hiểu Trần Hoa làm như vậy là thế nào.
Cô ta làm vậy rõ ràng là đang làm giả án, hơn nữa ở đây có nhiều người chết như vậy, lẽ nào không điều tra sao?
Thế nhưng Trần Hoa cũng không giải thích gì, vì mối quan hệ phức tạp ẩn sâu trong nó.
Nhóm Diệp Phàm đã di chuyển tới khu nghĩa trang phía tây thành phố.
Diệp Phàm lúc này đang cầm xẻng đào huyệt, một cái hố sâu dần được thành hình.
Từng cái xẻng ở đây đều là do đích thân anh tự bào, đất ở đây cũng đã thấm đẫm máu tươi đang nhỏ xuống của anh, thế nhưng Diệp Phàm lại không thấy đau đớn.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Một cái huyệt lớn đã được đào xong, bên cạnh còn có một cái huyệt nhỏ hơn, vừa đủ cho một người nằm.
“Làm cô ta tỉnh dậy đi”, Diệp Phàm từ dưới huyệt nói vọng lên.
Long Linh trong tay cầm một bình nước, hất thẳng vào mặt Lâm Vân.
“Khụ khụ khụ”, Lâm Vân ho lên mấy tiếng.
Vừa mở mắt, liền nhìn quanh một lượt, sau khi thấy các ngôi mộ san sát nhau, ả vội hét toáng lên.
“Diệp Phàm tha cho tôi đi, tôi đồng ý làm trâu làm ngựa cho anh...”
Lâm Vân gào thét, khi thấy Diệp Phàm thực sự định chôn sống ả.
Nước mắt nước mũi chảy tèm lem trông vô cùng thê thảm.
“Làm trâu làm ngựa cho tôi?”
Diệp Phàm tỏ ra sự chế nhạo, tới sát gần rồi nói: “Cô có thể làm cho Tiểu Điệp sống lại không, tôi cho cô làm trâu làm ngựa, cô có làm được không?”
“Làm được không hả?”
Lâm Vân không nói gì, chỉ không ngừng quỳ lạy, hy vọng có thể buông tha cho ả.
Diệp Phàm đi tới phía trước Tần Tiểu Điệp, nhẹ nhàng bế cô ta lên, sau đó nhảy xuống hố, rồi đặt cô ta xuống.
“Rất xin lỗi, tôi không biết quê cô ở đâu, chôn cất cô ở đây tôi còn có thể tới thăm cô được, có thể nói chuyện cùng cô, mong cô thứ lỗi cho sự ích kỷ này của tôi!”
Nói xong, Diệp Phàm vuốt nhẹ mái tóc đang xoã trên trán cô ta lên, rồi đặt lên đó nụ hôn chứa đầy sự hối lỗi.
Sau đó, Diệp Phàm đứng dậy, đi ra khỏi huyệt, rồi đi tới bên cạnh Lâm Vân.
“Trở thành đồ chôn cùng của Tiểu Điệp là vinh hạnh cho cô đấy!”