Phá Quân Mệnh

Lâm Vân khản tiếng cầu xin, thế nhưng một xẻng đất dội xuống đầu Lâm Vân, Diệp Phàm bắt đầu chôn sống ả.

Phải chôn sống ả!

“A...Diệp Phàm anh sẽ không được chết yên thân đâu, cả nhà anh cũng sẽ không được chết yên đâu, tôi làm ma cũng sẽ không tha cho anh...”

Lâm Vân không còn cầu xin nữa, mà bắt đầu quay ra mắng chửi Diệp Phàm, đầu tóc ả lúc này rũ rượi chẳng khác nào người điên.

Khoé miệng Diệp Phàm cong lên, hết xẻng đất này đến xẻng đất khác đổ lên người Lâm Vân.

Dần dần lớp đất cũng đã cao tới cổ, giọng Lâm Vân ngày một nhỏ dần, hơn nữa vì bị lớp đất đè nén, khoang ngực ả bị xuất huyết, máu tươi không ngừng từ miệng chảy xuống.



Lại mấy phút nữa trôi qua, Lâm Vân bị chôn chặt trong lớp đất.

Rồi lại nửa tiếng nữa trôi qua, mộ huyệt của Tần Tiểu Diệp mới được lấp đầy.


Anh chôn Lâm Vân trước là để ả đi trước dẫn đường.

Tục ngữ có câu đường âm dương có nhiều quỷ đói.

“A...”

Diệp Phàm vứt cái xẻng sang một bên, rồi ngửa cổ hét lớn, cương kình toàn thân rực lên, quần áo anh lúc này đã ướt đẫm máu.

Bịch!

Diệp Phàm quỳ khuỵ hai chân xuống, một tay chỉ lên trời: “Tiểu Điệp, Diệp Phàm tôi xin thề, nhất định sẽ diệt sạch cả võ đường và Lăng Tiêu Sơn!”

Soẹt!

Bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, sắc trời nhanh chóng trở nên âm u, một trận mưa rào sắp ập xuống.


Còn Diệp Phàm lúc này cũng đã mệt nhoài, đầu anh nghiêng sang một bên rồi ngã gục xuống.

Võ đường, trong căn phòng lớn ở chính giữa, tiếng xôn xao không ngừng vang lên.

Bọn họ bị thương vong quá nặng, chết mất ba đệ tử, một người bị tàn phế, đầu Uông Khôn được mang về, nhưng còn thi thể của hắn vẫn nằm lại ở dãy hàng lang.

“Khốn nạn, chỉ có một mình mà lại muốn diệt cả võ đường chúng ta, đúng là nằm mơ giữa ban ngày, ngông cuồng vô lối!”

Ở Lăng Tiêu Sơn cũng xảy ra chuyện tương tự, Uông Côn chết, Đỗ Trạch tàn phế, Lâm Vân bị mang đi chôn sống.

Người của Lăng Tiêu Sơn nghe đến đây tưởng như đang nằm mơ.

Ai dám làm chuyện đó trên đất thành phố Cảng này?

Phải biết rằng, những thế lực ngầm ở thành phố Cảng đều do Lăng Tiêu Sơn bọn họ nâng đỡ, một tên Diệp Phàm, nghe nói còn là thằng đi ở rể mà cũng dám hành động như vậy?

“Trưởng lão Tứ, ông dẫn đội đi, khi đến thành phố Cảng nhất định phải mang đầu thằng nhãi đó về, ngoài ra bất kỳ ai có quan hệ thân thiết với hắn thì giết chết không tha, giết người của Lăng Tiêu Sơn, tôi phải diệt cả nhà hắn!”, từ vị trí chủ tọa bên trên truyền xuống giọng nói rền vang.

Người đàn ông này chính là môn chủ của Lăng Tiêu Sơn, sắc mặt ông ta tái nhợt đi.

Một thằng nhóc mà họ luôn khinh thường lại có thể gây ra tổn hại to lớn như vậy, khiến bọn họ không thể chấp nhận được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận