“Ha ha, cháu sẽ hiểu thôi”.
Ông cụ đứng dậy, vỗ vỗ vai anh ta: “Nếu có cơ hội thì làm quen với cậu nhóc tên Diệp Phàm kia đi, có lợi cho cháu đấy”.
Nói rồi ông cụ liền đi ra ngoài.
Đàm Trác Ngôn cau mày nhìn theo hướng ông cụ rời đi, rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Tại nhà họ Thượng Quan, Thượng Quan Diên Vũ không đợi được Diệp Phàm, nhưng lại biết được chuyện ở bệnh viện.
Những sự lo lắng hiện hết trong đầu hắn ta, người Tịch sắp đến rồi, một khi họ đến thì thuốc biến đổi gen sẽ bị chuyển đi.
Nếu chuyển rời thành công thì Diệp Phàm không thể giấu chuyện này được nữa, cũng không dám giấu, dù sao anh là người của Ám Long Hoa Hạ. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Đến lúc đó tất cả hậu quả sẽ do nhà họ Thượng Quan của hắn ta gánh chịu, điều chờ đợi nhà họ Thượng Quan chính là bị diệt toàn gia tộc.
Hắn ta chỉ muốn nhà Thượng Quan hoàn chỉnh, chứ không phải một nhà Thượng Quan tan rã rời rạc.
“Không được, mình phải giúp Diệp Phàm…”
Thượng Quan Diên Vũ âm thầm ra ngoài, nửa tiếng sau mới quay lại, đưa cho đàn em mình tin tưởng nhất một chiếc hộp gỗ.
“Đi đi, đưa thứ này đến khu biệt thự số một, chú ý phải hành động bí mật, mà sau đó thì đi sang tỉnh khác mấy ngày”.
Khu biệt thự số một, Diệp Phàm từ từ tỉnh lại, lúc này sắc trời bên ngoài đã tối đen.
“Tiểu Tuyết…”
Diệp Phàm gọi một tiếng, Hàn Tuyết đang ngủ gục bên giường anh liền giật mình tỉnh giấc.
“Diệp Phàm, anh sao rồi?”, Hàn Tuyết vội vàng hỏi.
“Anh vẫn khỏe, đều là vết thương ngoài da thôi”, Diệp Phàm cười nói.
“Diệp Phàm, em xin lỗi, đều tại em, tại em ghen tuông, suy nghĩ vớ vẩn mới khiến Tần Tiểu Diệp xảy ra chuyện, anh trừng phạt em đi, mắng em, đánh em đều được…”
Mặt Hàn Tuyết đầy vẻ tự trách, thậm chí nói rồi cô còn tự tát vào mặt mình.
Có điều, đã bị Diệp Phàm bắt được.
Trong thời gian Diệp Phàm hôn mê, người của Tần Tiểu Điệp đã đến, nói với cô những chuyện xảy ra.
Hàn Tuyết vô cùng hối hận, là do cô quá ghen tuông, dẫn đến Diệp Phàm không nghe được điện thoại của Tần Tiểu Điệp kịp thời.
Khiến bọn họ không kịp chạy trốn nên bị nhóm Lương Hồng chặn đầu, mà Tần Tiểu Điệp đuổi đến thông báo tin tức, không ngờ lại muộn một bước.
Diệp Phàm kéo tay Hàn Tuyết, ôm cô vào lòng: “Không trách em được, nỗi đau của Tiểu Điệp, anh sẽ dùng máu của võ đường và Lăng Tiêu Sơn để bù đắp, một người cũng sẽ không tha”.
Diệp Phàm phải giết hết võ đường và Lăng Tiêu Sơn!
Hơn nữa anh sẽ không đợi lâu nữa!
Một lúc sau Diệp Phàm mới buông Hàn Tuyết ra, lau đi giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô, bảo cô đừng tự trách quá.