Núi Bắc Mang, Diệp Phàm đang đi trong đêm tối, buổi chiều có đổ cơn mưa rào, nhưng đến tối trời đã lại đầy sao.
Chỉ có điều, đường núi trơn trượt, anh lại bị thương, cho nên di chuyển rất chậm.
Đi đúng ba tiếng đồng hồ, mới đi ra khỏi cánh rừng rậm rạp, sau đó liền thấy được một vùng rộng rãi sáng sủa.
Một cái hồ nhỏ trong veo xuất hiện trước mặt, bên hồ còn có một vạt rừng tre, ở một bên khác còn có một căn nhà gỗ, nằm bên cạnh mặt hồ tĩnh lặng.
Diệp Phàm đi về phía căn nhà gỗ, căn nhà có hàng rào gỗ quây đơn giản thành cái sân nhỏ. Cái hàng rào đơn giản này như vách ngăn giữa căn nhà nhỏ với thế giới bên ngoài.
“Ông già, có nhà không?”, Diệp Phàm gọi với vào bên trong.
Căn nhà gỗ bên trong sân lúc này vẫn còn sáng đèn.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Sau khi anh gọi mấy tiếng, chỉ đành đứng ngoài đợi, thực ra trong lòng anh cũng có mấy niềm tin.
Tuy người đàn ông tóc trắng này đã từng cứu anh một lần, nhưng cũng không biết được ông ta có cứu anh lần thứ hai hay không.
Cót két...
Đúng lúc này, cánh cửa căn nhà gỗ được mở ra, một người đàn ông cao to với mái đầu bạc trắng đi ra.
“Ông già, tối như vậy rồi còn tới làm phiền ông, cho tôi xin lỗi trước...”
Nhìn thấy người đàn ông tóc trắng đi ra, Diệp Phàm vội vàng lên tiếng.
“Xin lỗi?”
Ông ta liền cười một tiếng: “Tôi đã bị cậu làm tỉnh giấc rồi, còn xin lỗi cái mẹ gì nữa”.
“Ha, cũng phải có lời mở lời chứ ạ, dù sao lát nữa cũng phải nhờ ông giúp...”, Diệp Phàm cười hi hi nói.
“Hây, thằng ranh nhà cậu đúng là không biết khách sáo gì hết”.
Người đàn ông tóc trắng trách mắng một câu: “Nói đi, tới nơi bần hàn này của tôi có việc gì?”
Nghe ông ta nói như vậy, Diệp Phàm như mở cờ trong bụng.
Tiếp sau đó, ông ta liền mở cổng, để Diệp Phàm đi vào.
“Ài, trên người cậu tanh nồng mùi máu không, bị thương hả?”
Diệp Phàm chợt giật mình, sau khi anh ngất đi, Hàn Tuyết đã đưa anh trở về trong biệt thự, cũng đã xử lý hết chỗ máu đọng, và miệng vết thương, còn bôi cả thuốc đông y cho anh, đáng lẽ phải thấy mùi thuốc mới đúng.
Người đàn ông tóc trắng lại có thể nói ra mùi máu tanh, tuy đều là bị thương, nhưng tính chất hoàn toàn khác nhau.
“Bị thương suýt chết”, Diệp Phàm cười khổ nói.
“Ai tới vậy?”, đúng lúc này, giọng một người phụ nữ vang lên.
Đây là vợ của người đàn ông tóc trắng, Diệp Phàm thấy vậy liền lên tiếng chào.
Sau một hồi hàn huyên, Diệp Phàm đưa hộp gỗ trong tay lên, nói: “Ông già, đây là sâm Tử Uẩn Long Hoàng, tôi muốn ông giúp tôi, lấy phần tinh chất trong này ra rồi đưa vào trong cơ thể tôi”.
Chiếc hộp gỗ được mở ra liền thấy một củ nhân sâm to bằng bàn tay, có màu vàng rực.
“Sâm Tử Uẩn Long Hoàng?”