Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Có lẽ là vậy, trong giới võ đạo chẳng phải có nói rằng: Đạt đến Tông sư chính là trời, ngao du thiên hạ bàn chuyện nhân sinh, một quyền phá vỡ núi sông, chấn động đất trời, mưa gió hoá rồng tung hoành càn khôn…”
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc đọc mấy câu vè được lưu truyền trong giới võ đạo.
Tông sư chính là tu vi cao nhất của tu luyện võ đạo. Nghe nói sau khi trở thành Tông sư, ngoại trừ thực lực vô cùng mạnh thì thứ càng hấp dẫn mọi người chính là sống rất thọ.
Ai cũng thấy, Tông sư Thái Cực Trương Tam Phong sống được trọn 218 năm, trải qua cả hai triều đại mà ngay cả hoàng đế cũng phải hỏi ông ấy phương pháp trường sinh.
Chưa có ai từng nhìn thấy thần tiên nhưng nếu sống đủ lâu thì cũng được gọi là thần tiên sống.
Cũng giống như người đàn ông trước mắt Diệp Phàm, tóc trắng khoác áo choàng dài, thực lực thâm hậu, rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi thì Diệp Phàm không dám đoán bậy.
Diệp Phàm nói xong, người phụ nữ hé miệng cười: “Cậu nói cũng đúng, nhưng cũng không đúng…”
“A, vậy xin dì giải thích cho!”
“Tông sư đúng là mạnh nhất, nhưng Tông sư cũng có phân cấp bậc cao thấp, cũng không thể nói trở thành Tông sư là trở thành người mạnh nhất, Tông sư vẫn còn con đường rất dài để đi. Con đường tu luyện chẳng lẽ lại có điểm cuối sao?”
“Đây là lẽ tự nhiên, mười ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, tất nhiên Tông sư cũng có mạnh có yếu, nhưng trên cả Tông sư vẫn còn sao?”, Diệp Phàm hỏi, đây là vấn đề anh quan tâm nhất.
“Cậu nói có thì có, cậu nói không thì nó sẽ không có. Tất cả đều do bản thân mình!”. Người phụ nữ nói xong liền rời đi.
Để lại một mình Diệp Phàm ngạc nhiên đứng đó, thế nghĩa là sao?
Có thì là có, không có thì là không có! Đúng là huề vốn mà.
Dù sao anh cũng chỉ là một tên bèo bọt vừa mới trở thành tiểu tông sư chưa được bao lâu, cách tiểu tông sư đại thành còn một khoảng thời gian dài nữa.
“Nhóc con, há miệng!”. Lúc này người đàn ông tóc trắng rống to, cả viên sâm Tử Uẩn Long Hoàng mà chỉ chiết xuất ra được năm giọt tinh chất vàng óng.
Người đàn ông gập ngón tay búng ra, bọn giọt chất lỏng đã bay vào trong miệng Diệp Phàm.
“Dùng bốn giọt, đây là giọt nhỏ nhất để lại khi nào cậu gặp tình hình nguy hiểm thì lấy mà dùng!”
Người đàn ông thấp giọng nói, sau đó vươn tay điểm liên tục trên người Diệp Phàm.
Dường như chỉ trong chớp mắt, Diệp Phàm đã cảm giác toàn thân mình đã nóng bừng, thậm chí đỉnh đầu còn bốc lên cả khói.
Như vậy vẫn còn chưa xong, quần áo trên người anh đã dần dần bị nhuộm đỏ, vết thương bị nứt toác, thậm chí đầu ngón tay bắt đầu có máu chảy nhỏ giọt.
Người đàn ông vẫy tay, không biết tìm được một cây gậy gỗ từ đâu ra mà bắt đầu đánh lên người Diệp Phàm.